Mánh mung đủ trò
Page 1 of 1 • Share
Mánh mung đủ trò
Dạo nầy Delta Airlines chơi chiêu dù book vé rẻ nhứt cũng được "free change", sounds too good
Nhưng đến khi mình change mình đưa chuyến bay cho họ thì không có nhưng nêu mình mua thì có
Nhưng đến khi mình change mình đưa chuyến bay cho họ thì không có nhưng nêu mình mua thì có
_________________
8DonCo
Re: Mánh mung đủ trò
Hi Anh Tám ,
Em cũng có câu chuyện tương tự, still hot, để từ từ em kể cho Anh và Xóm nghe
Em cũng có câu chuyện tương tự, still hot, để từ từ em kể cho Anh và Xóm nghe
trungthu
Re: Mánh mung đủ trò
Về nhà được hai hôm, nghỉ ngơi cho tỉnh, giờ mình lưu lại đôi giòng để gửi bạn trong thời gian mong chờ, để thông cảm cho nhau ...
***
Đi Trong Giông Bão
Người ta thường nói đùa "sáng nắng, chiều mưa, trưa hâm hấp" là gán cho người tính tình thất thường, thế mà thời tiết cuối tháng sáu quê mình là như vậy đó bạn ơi, chuyện này xưa nay chưa bao giờ xảy ra. Nhìn bầu trời cũng lạ lắm, nửa trong xanh vời vợi mây trôi nhẹ lãng đãng, nửa mây xám đen cuồn cuộn như rồng đang phun những cơn lốc xoáy ngút trời. Hai cảnh tượng này nằm ngay trên đỉnh đầu mình, mình ngắm khoảng không bao la vô tận như ngắm một bức tranh đang được vẽ sống động dưới hai cây bút của Trời và Người đang lột tả sự tương phản trên cùng một khung hình.
Cả một tuần mưa gió vào buổi chiều mình không hề để ý đến những cánh chim sắt nơi quê nhà cho đến ngày 27.6.2023, mình mới lên đường đến phi trường sau giờ tan sở. Trên đường đi mưa như tạt nước vào xe, cái gạt nước mở hết tốc độ mà mình cũng không thấy được mặt đường phía trước. Đây đó cảnh sát, xe cứu thương ụ còi liên tục, nhấp nháy sáng cả một vùng trên xa lộ. Rồi đóng đường. Được ngồi chờ, mình mới có dịp ngắm trời nổi cơn giông tố, nếu bạn đã từng thấy những cơn lốc xoáy ở miền Trung Hoa Kỳ quét sạch những nơi nó đi qua, thi` những đám mây đen cuộn xóay trên bầu trời kia cũng tương tự vậy, một cảnh tượng mà mình chỉ thấy trên phim thần thoại nhất là phim hoạt họa Sinbad (Legend Of The Seven Seas).
Ngồi chờ cho thông xa lộ qu'a lâu mình sợ lỡ chuyến tàu, vậy là mình phải nhờ GPS tìm đường trong xóm để đến sân bay, cũng may còn kịp.
Bước vô phi trường ... một cảnh tượng... rừng người nằm la liệt trên nền nhà, những nơi như góc tường, cạnh tường đều không có chỗ cho mình đứng tạm để tránh đường cho người khác qua lại... Thấy những hàng dài rồng rắn trước những hãng bay, mình nghi là chuyện hông vui rồi... Mi`nh hỏi một anh trên hàng của hãng mình bay...
- Xin lỗi anh, cho em hỏi tí? Anh đi về đâu vậy?
- Tôi về Houston.
- Em cũng vậy, chuyến của em là ... 9 giờ tối nay
- Vậy là mình cùng chuyến.
- Nhưng mà em đã checked-in rồi, cửa nào đi vô security.
- Chuyến bay đã bị hủy rồi.
- Có thiệt không anh?
- Thiệt mà!
Rồi mình nhìn quanh tìm thời khóa biểu để các chuyến bay, hổng thấy đâu hết. Anh bạn tốt bụng mới bảo, cô lẹ lẹ xếp hàng chứ hông thì hết vé. Vậy là mình vội vã dẫn Ba Mạ tìm một chỗ ngồi tạm rồi mình đi xếp hàng, xem đồng hồ tay đã 8 giờ tối.
Đứng chờ rục chân luôn mà chưa đến phiên mình, 10 giờ, rồi 11, rồi 12, rồi 1 giờ sáng vẫn chưa được gọi, mỏi mệt quá. Mỗi một người lên gặp người đổi vé thì đều giận dữ chưởi tục có, chưởi nhẹ có, mặt xuôi xị có... mình cố ngóng tai nghe những câu chuyện họ cãi nhau mới biết họ đều bay đến những nơi khác nhau, mình yên tâm chắc còn vé cho mình vì hông nghe ai nói bay về Houston...
Đến lượt mình, mình cố giữ thái độ bình tĩnh nhu hòa...
- Chào Ông, chuyến bay của tôi là... Xin lỗi có phải là nó bị hủy không?
- Đúng vậy, tất cả các chuyến bay đều bị hủy không riêng gì của cô
- Vậy xin ông làm ơn lấy 3 vé khác cho tôi vào lúc sớm nhất có thể
- Vé sớm nhất có thể là vào ngày 5 tháng 7.
Nghe tới đây là mình bắt đầu thấy nóng mặt.
- Thưa Ông, tôi có chuyện rất gấp, cần phải có mặt tại Houston vào tối nay hoặc trễ lắm là vào ngày mai.
- Vâng, tôi hiểu, nhưng vé đã hết rồi
- Vậy ông có thể xem cho tôi các hãng khác có chuyến bay về đó không, please?
- Cô muốn hãng khác thì cô nên qua bên đó xếp hàng, chứ tôi thì chỉ làm cho hãng tôi mà thôi.
Trời!
- Ông làm ơn xem giùm các phi trường gần đây có còn vé nào không, tôi không ngại lái xe đến đó.
- Không có phi trường nào, hãng nào cũng hết vé, tất cả đều sold-out.
- Vậy, ông xem các phi trường phía nam có còn vé không?
- Không.
- Philadelphia?
- Không.
- Baltimore?
- Không.
Trí của mình mỗi lúc mỗi rối, lại thêm mất ngủ, càng về đêm người mình càng ngàn ngạc, bần thần ... suy nghĩ mình phải bay ở vùng không có bão , vùng nào đây, rồi mới hỏi ông bán vé:
- Ông tìm xem ở North Carlina có chuyến nào vào ngày mai không?
- Có, vào lúc chiều.
Mình xem đồng hồ đã gần 2 giờ sáng, bấm đốt ngón tay... 10 tiếng đồng hồ lái xe từ phi trường này đến phi trường Charlotte, North Carolina.
- Được, ông làm ơn đặt cho tôi 3 vé.
- OK, nhưng cô nên nhớ chuyến này phải tạm dừng tại Miami trước khi về Houston.
- Được.
Mình lấy vé rồi, mệt lả, nhưng chuyện tiếp theo là xe. Xe của mình đã mang vô trong Long Têrm Parking rồi, với lại vé về từ Houston là về phi trường này. Gio+` làm sao. Vậy là mình nói với Ba Mạ đi với mình đến nơi mượn xe, để khỏi mình mất công mang xe lại vô phi trường tìm Ba Mạ sẽ là một chuyện nhức đầu khác nữa.
Phi trường quốc tế tại Bắc Mỹ thuộc dạng lớn, nên các nơi cho mướn xe phải nằm xa phi trường, du khách phải lấy xe buýt đi vòng vo 15 phút mới tới nơi.
Vô đến nơi cho mướn xe thứ nhất, cũng thấy người ta ngồi la liệt mà hàng thì trống trơn:
- Tôi muốn mượn một chiếc xe ở đây nhưng trả ở Charlotte, North Cảolina được không?
- All were sold out. Chu'ng tôi không có xe cho những người đã đặt trước.
- Tại sao vậy ạ?
- Tại vì người mướn xe không chịu trả xe.
- Tại sao vậy ạ?
- Tại vì các chuyến bay bị hủy đã 3 ngày nay rồi.
Mình nghe đến đây mới kêu Trời, mình chẳng biết gì về chuyện các chuyến bay bị hủy 3 ngày về trước. Bạn có thể tưởng tượng lượng khách bị dồn lại, và ngày của mình là 6/27 nữa bị dồn thêm , thảo nào không có vé từ các hãng và bất cứ giờ nào.
Mệt quá là mệt rồi, nhưng mình cũng cầu may. Mình đi đến từng cửa của hãng cho mướn xe, không nơi nào có xe. Quay lại nơi Ba Mạ đang đợi, thấy Ba Mạ ủ rủ thương quá, trông Ba có vẻ đang nhuốm bịnh. Mình bần thần, trí rối tung , phải làm gì bây giờ trong khi vé mua lại thì đã rồi, xe thì nằm trong phi trường. Mình chợt nghĩ đến xe bus tốc hành. Gọi cũng không có, soldout. Gọi đến Amtrak thì nó cà rịch cà tang cho đến sang' ngày 29 mới tới Charlotte NC.
Thấy Ba Mạ mệt lả người, mình quyết định là phải lấy xe mình ra để đi về Nỏrth Cảolina. Lại một lần nữa mình cùng Ba Mạ kéo lên xe buýt lòng vòng 20 phút nữa để về nơi longterrm pảking. Lấy xe ra gần 3 giờ sáng. Sức khỏe Ba sụt hẳn, mình phải vội vã chở Ba Mạ về nhà để Ba nằm tịnh dưỡng.
Về đến nhà Ba bảo, Ba không đi được nữa, lỡ có chuyện gì trên máy bay thì con sẽ lo không xuể. Mạ cũng thêm vô, Ba con nay yếu lắm, để Ông nghỉ ở nhà, Mạ cũng ở nhà với Ba.
- Dạ, vậy thì con đi một mình. Mình nói mà mắt mình cay vô cùng vì thương chứ không phải vì mất ngủ.
Loay hoay mở máy computer của Ba để mình book một vé từ Houston về lại Charlotte North Carolina. Đặt vé xong, Mạ vào phòng nói với mình:
- Mạ muốn đi với con để trông con, Mạ rất xót khi thấy con đi một mình trong đêm, đường xa vạn dặm.
Mình nghe Mạ nói, nước mắt mình cứ chực trào ra (giờ đây ngồi viết những giòng này nước mắt mình mới tuôn ra thực sự, cuống họng nghẹn cứng), mình muốn Mạ nghỉ ở nhà cho khỏe nên mình trả lời:
- Con vừa mới booked chỉ có 1 vé về, Mạ ở nhà để con đi lo công chuyện.
Mạ bảo: Không, con vô xem máy xem lại, nếu còn vé con mua cho Mạ thêm 1 vé nữa, hai Mạ con cùng đi cùng về.
- Dạ được.
Hai Mạ con ra xe lên đường vào lúc 4:15 sáng ngày 28/6.
***
Không biết nhờ đâu mà mình có sức khỏe và minh mẫn lạ thường trong ngày ấy, suốt chuyến lái xe mình không hề ngủ gục hay mệt mỏi gì cả, chắc có lẽ là có Mạ ngồi trong xe và niệm Phật chăng (?)
Dọc theo Quốc Lộ 95 xuôi Nam, mình tính nhẩm mình sẽ phải đi ngang qua vùng Hoa Thịnh Đốn vào lúc 8:30 sáng, là giờ người ta về thủ đô đi làm, chắc thế nào cũng kẹt xe 1 tiếng là ít. Nhưng không, mình đi ngang qua đây đường 495 vắng xe. Thật may. Theo QL 95 băng ngang qua tiểu bang Virginia Is For The Lovers, bình yên rộng thoáng.
Từ VA đến phi trường Charlotte North Carolina phải qua Quốc Lộ 85. Vừa mới vô quốc lộ này một đoạn thì bị đóng đường, hỏi thăm mới biết, có tai nạn chết người cách đó khoảng 5 dặm. Hàng xe nối nhau càng lúc càng dài hơn, còn mình cứ thở ra mãi... Lạy Trời cho thông đường để cho con đi suông sẻ, con đã thức đêm cố công lái tới đây rồi mà trễ chuyến tàu thì con sẽ ức mà khóc sanh bịnh.
Những chiếc xe nhỏ bắt đầu băng đám cỏ quay đầu lại vô con đường bất kể là ngược chiều (đường QL 85 Bắc Nam tại đoạn này hai con đường riêng biệt cách xa nhau lắm), vậy là mình cũng nhá đèn xin ra khỏi 85 để theo các xe kia, điều kỳ khôi là những chiếc xe trên con đường thuận chiều phải đứng trên lề cỏ để nhường đường cho những xe ngược chiều trên con đường của họ. Họ nhường cũng phải vì nếu họ nhập vô QL85 thì họ cũng phải đứng chờ, hóa ra họ cũng sẽ là người đi ngược chiều như mình mà thôi.
Ra khỏi QL85 vào miền quê North Carolina xinh như mộng, đất đai bằng phẳng, xanh tươi, trù phú, yên bình... Nếu như mình lãng du thì đây sẽ là một chuyến thú vị cho mình để thong thả ngắm cảnh chụp hình và biết thêm điều hay về vùng đất này, nhưng...
Chiếc GPS mới tinh của Anh Năm rất "thông minh", cũng may Anh Năm nài nỉ biểu mang theo lỡ có chuyện thì cần tới nó. Mình thì hông muốn lấy cái mới của ảnh, mới hỏi Anh đưa cho em mượn cái cũ đi, lỡ em làm hư thì em hông có đền cho anh. Anh bảo một hai phải lấy cái mới vì nó có nhiều chỗ chứa hơn, nguyên bản đồ của nước Mỹ, trong khi cái cũ chỉ chứa từng phần của nước Mỹ (hình như là 8 hay 6 phần gì đó) do bộ chứa của nó quá nhỏ, nếu đi qua những vùng khác thì mình phải install bản đồ ở vùng đó...
Hôm ấy, chiếc GPS biết được chỗ nào là điểm xảy ra tai nạn, và cứ thế nó dắt mình đi từ xóm này cho đến xóm kia , khi qua khỏi điểm xảy ra tai nạn chết người trên QL85, chiếc GPS mới dẫn mình ra đến tiểu lộ 70 West nếu mình nhớ hông lầm, và sau đó thì nhập vô lại Quốc lộ 85 đi tiếp...
QL 85 nằm kề bên phi trường Charlotte North Cảolina, rẽ ra khoảng 3 phút là thấy phi trường với chiếc vương miện màu xanh ngọc làm biểu tượng cho phi trường. Mình vòng quanh một chút nữa để tìm long term parking lot, cũng may nó còn chỗ đậu, mình chỉ trả $10/ngày là được, no need to prebook, chỗ này là Long Term Parking P1.
Đậu xe xong, đón xe shuttle, nhìn đồng hồ đúng 4 giờ chiều, mình còn 1 tiếng rưỡi nữa. Phi trường Quốc tế Charlotte khá nhỏ so với các phi trường Quốc tế tại New York, nên ít người hơn, việc tìm kiếm lối đi dễ dàng và ngắn hơn nhiều.
Khi tới quầy của hãng mình bay, mình yêu cầu xe lăn cho Mạ, mấy người đó cứ đứng trơ ra, chờ 1 giờ rồi mà chẳng thấy ai đến, mình nóng ruột quá, cứ chạy đến hỏi tại sao chờ hoài mà chẳng thấy, mấy người đó cứ bảo "He is coming". Rốt cuộc Mạ níu áo một anh chàng đẩy chiếc xe lăn trống, Mạ năn nỉ như muốn khóc "Anh làm ơn đẩy giùm tôi vô bên trong...". Anh đi không đành, nhưng đứng ngó vô quầy vé thì anh thấy ngại, anh bảo "Cháu không làm cho hãng bay này, nếu cháu đưa bác đi, hãng của cháu sẽ làm khó cháu". Mạ lại tiếp tục năn nỉ, còn cái đám bên trong quầy cứ đứng giương mắt ếch ra nhìn. Mình giận vô cùng nhưng biết làm sao giờ.
Rốt cuộc, anh chàng làm cho United Airlines tốt bụng đó đã đẩy Mạ đi, lúc này đã là 5 giờ chiều, nếu không có anh ấy là mình đã trễ chuyến bay rồi, trong khi từng hàng dài chờ khám xét, thì người già trên xe lăn đi qua cửa chỉ trong 2 phút. Anh đẩy xe lăn là vị cứu tinh trong chuyến này. Mình gửi tiền tips cho anh và cảm ơn rối rít. Xem ra anh rất hiểu tình cảnh này... Vừa vô tới nơi là họ cho khách lên tàu, anh đẩy Mạ đến cửa tàu bay luôn, rồi chúc Thượng Lộ Bình An.
***
Bầu trời Miami mây trắng cuồn cuộn giống như sau một trận bom nguyên tử với ánh nắng hồng ẩn đàng sau tỏa ra như những chiếc quạt tay khổng lồ, thấp thoáng có những tia chớp xoẹt nhẹ rồi tắt. Loại mây cuồn cuộn này mình chỉ thấy xuất hiện vào mấy năm gần đây, và mình thấy nó xuất hiện trong những ngày từ ~6/2/2023 cho đến ngày mình đi tại quê mình, có phải chăng là nó cho nên quê mình mới có chuyện sáng nắng chiều giông tối "ngập lụt" (?).
Chuyến bay đáp xuống phi trường đúng giờ, Mạ vừa ra khỏi của tàu là có Anh đẩy xe lăn đón chờ, đẩy Mạ đi. Mình đưa vé cho Anh xem cửa. Anh bảo "Rất may là cửa kế bên, mình không phải đi xa". Anh vừa đẩy ra khỏi cửa vé bên này là đẩy vô cửa bên kia liền, người ta đang soát vé cho khách vô với Zone3 rồi. "Wowww, không thể tin được" mình nói với anh đẩy xe lăn "trên vé nói là phải chờ 50phút, mà mình chỉ có 5 phút thôi, nếu hông có Anh giúp thì Mạ con em đã trễ rồi" . Anh cười "Hông có chi", mình gửi tiền tips cho Anh, và cũng nhận được câu chúc Thượng Lộ Bình An.
Vì là wheelchair nên Mạ được xếp ngồi ghế hạng hai rất gần cửa ra vô của tàu, hàng ghế của Mạ hông có ai, vậy là mình lên ngồi chung với Mạ để Mạ gác chân lên đùi mình để ngủ cho yên giấc. Mạ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng rồi qua bao nhiêu khó khăn giờ đây mình đã được ngồi trên tàu về Houston.
Ngồi chờ 15 phut, rồi 30, rồi 45, rồi 1 giờ mà chiếc máy bay vẫn chưa rục rịch ngoài phi đạo. Ông phi công thông báo "Do trời Miami đang lên cơn giông, nên mình phải chờ". Ba` con trên tàu thở dài những vẫn còn nhẹ. Chờ tiếp 30 phút nữa, giọng Ông phi công lại cất lên "Do máy bị hư, nên chúng tôi đang tìm cách sửa", bà con lại thở dài, lần này nghe nặng hơn. Chờ thêm 15 phút nữa, lại cái giọng của ổng cất lên "Chúng tôi sẽ mang quý khách trở lại trong sân bay ngồi chờ vì đã quá thời gian cho phép ngồi trong tàu ", bấy giờ bà con la lối nhốn nháo om sòm, còn mình thì thở dài mãi, Mạ nói "Cơm lùa vô trong miệng rồi mà vẫn còn bị rợt ra. Chạn quạ đi thôi!". Mi`nh đang rầu thí mồ, mà nghe Mạ nói làm mình cười chảy nước mắt luôn. Nếu bay chuyến này thì sẽ về Houston lúc 10 giờ tối.
Thế rồi, hành khách (thật là đúng nghĩa với cái tên ... hành... khách) lục tục kéo vô qua cửa soát vé lại ngồi chờ. Chờ mãi đến qua nửa đêm, vẫn không nghe thông báo chi hết. 1 giờ sáng, ông phi công thông báo, mình đang chờ chuyến bay khác tới, chúng tôi sẽ lấy chiếc đó chở bà con về Houston. Cả đám người đang rầu rỉ, ngủ gục trên hàng ghế bỗng bật dậy reo hò vỗ tay, trong đó có cả mình.
***
Chuyến bay về Houston lúc 3 giờ sáng ngày 29/6. Mình thở phào. Lên xe shuttle đến nơi lấy xe. Đèn đóm tắt hết, mình hỏi người người lau nhà, mới biết nó mở cửa 7 giờ sáng. Mình lấy túi xách mình chiếm chỗ đầu tiên trong hàng rồi mình nằm lăn trogn góc nhà để nhắm mắt một chút. Nhưng nào nhắm được đâu, cái nền nhà nó lạnh như băng, nhưng mà mình phải nằm vì cạnh chỗ cắm điện. Điện thoại của mình đã hết pin từ đêm 27 khi ở phi trường. Bạn thấy mình thảm hông?
Cái phone vừa được tí điện, mình gửi tin nhắn đến người đang chờ gặp mình vào sáng ngày 29 lúc 9 giờ sáng.
- Xin chào Cô, xin lỗi Cô vì cháu đã làm phiền do nhắn tin vào lúc 3 giờ sáng. Cháu đang nằm tại nơi mướn xe ở phi trường Houston.
Mình thật không ngờ, Bà gửi lại trong tích tắc với giòng chữ hoa:
- LẠY CHÚA NHÂN TỪ XÓT THƯƠNG. CÔ ĐƯỢC BÌNH AN VÔ SỰ. CÔ CÓ BIẾT TÔI NIỆM KINK CẦU NGUYỆN CHO CÔ KHÔNG?
- Dạ, cháu cảm ơn cô nhiều.
- Cô có biết cả ngày hôm qua, tôi không được tin cô, gọi có nhắn có, nhưng vẫn bặt âm vô tín, tôi sợ là có chuyện chẳng lành nên tôi cầu nguyện mãi, và đêm nay tôi thức trắng đêm để chờ tin cô.
Mình nghe bà nói, mình cảm động quá, và cứ thế bà hỏi mình kể cho bà nghe những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua. Càng kể cho bà nghe, bà càng thán phục và thương mình hơn. Hai bên tin nhắn qua lại chút xíu vậy mà sáng lúc nào hông hay. Tin cuối cùng mình nhắn cho bà hôm ấy: "Cháu đã quá mệt, xin bà hẹn vào buổi chiều hôm nay, chứ 9 giờ sáng thì cháu phải cần tắm rửa và cho Mạ ăn sáng trước đã"
7 giờ kém 10, mình lồm cồm ngồi dậy tính đi đánh răng rửa mặt, trông Mạ nằm trên hai chiếc ghế đối nhau, thân hình cong còn chút xíu, lòng thương Mạ nổi lên khôn xiết, đôi mắt lại cay nhòa, không phải cay vì mất ngủ mà cay vì thời gian của một đời người trôi qua quá nhanh... Khi mình bước vô hàng có Ông kia phàn nàn... "cái đám Mỹ đen này nó hỗn hào láo xược lắm ". Mình thì chẳng biết mô tê chi hết, cứ đứng mà nghe ổng xả bầu tức giận...
7 giờ sáng ngày 29/6, bà làm việc nhẩn nhơ bước vô, chẳng có một câu "Chào buổi sáng", rồi lại rồi nhẩn nhơ mang chiếc ghế baby đi ra đâu đó. Mình chờ thêm 10 phút nữa, rồi bà ấy vô: "waht can I help you?"
Mình chìa tờ giấy đặt xe cho bả xem, bả phán một câu "All cars were sold out".
- Thưa cô, tôi đã đặt xe trước rồi, hiệu lực của nó là trogn vòng 24 giờ.
- Tôi biết, nhưng cô đã đến trễ 5 phút.
- Bà nói gì? Chuyến bay của tôi bị trục trặc ở Miami, đúng ra là tôi có mặt ở đây từ 10 giờ tối hôm qua, và tôi đã đến đây vào 3 giờ sáng ngày hôm nay.
Bả nhìn mình, chắc có lẽ đoán được cơn cơn thịnh nộ đang nổi lên, bả mới dịu giọng nói:
- Để tôi xem còn chiếc nào không?
Bà xem một hồi rồi bảo:
- Tôi vừa có 1 chiếc full size.
- Được!
- Cô phải trả thêm $100 đó nhé
- Được!
Mình suy nghĩ đây có phải là chiêu tụi nó làm tiền du khách, khi nó quảng cáo online là rẻ, khi mình đến nơi thì nó tìm cách này cách nọ để tăng tiền lên.... Thở dài, whatever, mình phải ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt...
Chở Mạ về phòng trọ tắm rửa xong, rồi hai Mạ con ra chợ Hong Kong 4 Bellaire kiếm bữa cơm trưa trước khi mình đi gặp "Thân Chủ"...
(chuyện còn dài... mời bạn ghé lại đọc thêm nhé )
***
Đi Trong Giông Bão
Người ta thường nói đùa "sáng nắng, chiều mưa, trưa hâm hấp" là gán cho người tính tình thất thường, thế mà thời tiết cuối tháng sáu quê mình là như vậy đó bạn ơi, chuyện này xưa nay chưa bao giờ xảy ra. Nhìn bầu trời cũng lạ lắm, nửa trong xanh vời vợi mây trôi nhẹ lãng đãng, nửa mây xám đen cuồn cuộn như rồng đang phun những cơn lốc xoáy ngút trời. Hai cảnh tượng này nằm ngay trên đỉnh đầu mình, mình ngắm khoảng không bao la vô tận như ngắm một bức tranh đang được vẽ sống động dưới hai cây bút của Trời và Người đang lột tả sự tương phản trên cùng một khung hình.
Cả một tuần mưa gió vào buổi chiều mình không hề để ý đến những cánh chim sắt nơi quê nhà cho đến ngày 27.6.2023, mình mới lên đường đến phi trường sau giờ tan sở. Trên đường đi mưa như tạt nước vào xe, cái gạt nước mở hết tốc độ mà mình cũng không thấy được mặt đường phía trước. Đây đó cảnh sát, xe cứu thương ụ còi liên tục, nhấp nháy sáng cả một vùng trên xa lộ. Rồi đóng đường. Được ngồi chờ, mình mới có dịp ngắm trời nổi cơn giông tố, nếu bạn đã từng thấy những cơn lốc xoáy ở miền Trung Hoa Kỳ quét sạch những nơi nó đi qua, thi` những đám mây đen cuộn xóay trên bầu trời kia cũng tương tự vậy, một cảnh tượng mà mình chỉ thấy trên phim thần thoại nhất là phim hoạt họa Sinbad (Legend Of The Seven Seas).
Ngồi chờ cho thông xa lộ qu'a lâu mình sợ lỡ chuyến tàu, vậy là mình phải nhờ GPS tìm đường trong xóm để đến sân bay, cũng may còn kịp.
Bước vô phi trường ... một cảnh tượng... rừng người nằm la liệt trên nền nhà, những nơi như góc tường, cạnh tường đều không có chỗ cho mình đứng tạm để tránh đường cho người khác qua lại... Thấy những hàng dài rồng rắn trước những hãng bay, mình nghi là chuyện hông vui rồi... Mi`nh hỏi một anh trên hàng của hãng mình bay...
- Xin lỗi anh, cho em hỏi tí? Anh đi về đâu vậy?
- Tôi về Houston.
- Em cũng vậy, chuyến của em là ... 9 giờ tối nay
- Vậy là mình cùng chuyến.
- Nhưng mà em đã checked-in rồi, cửa nào đi vô security.
- Chuyến bay đã bị hủy rồi.
- Có thiệt không anh?
- Thiệt mà!
Rồi mình nhìn quanh tìm thời khóa biểu để các chuyến bay, hổng thấy đâu hết. Anh bạn tốt bụng mới bảo, cô lẹ lẹ xếp hàng chứ hông thì hết vé. Vậy là mình vội vã dẫn Ba Mạ tìm một chỗ ngồi tạm rồi mình đi xếp hàng, xem đồng hồ tay đã 8 giờ tối.
Đứng chờ rục chân luôn mà chưa đến phiên mình, 10 giờ, rồi 11, rồi 12, rồi 1 giờ sáng vẫn chưa được gọi, mỏi mệt quá. Mỗi một người lên gặp người đổi vé thì đều giận dữ chưởi tục có, chưởi nhẹ có, mặt xuôi xị có... mình cố ngóng tai nghe những câu chuyện họ cãi nhau mới biết họ đều bay đến những nơi khác nhau, mình yên tâm chắc còn vé cho mình vì hông nghe ai nói bay về Houston...
Đến lượt mình, mình cố giữ thái độ bình tĩnh nhu hòa...
- Chào Ông, chuyến bay của tôi là... Xin lỗi có phải là nó bị hủy không?
- Đúng vậy, tất cả các chuyến bay đều bị hủy không riêng gì của cô
- Vậy xin ông làm ơn lấy 3 vé khác cho tôi vào lúc sớm nhất có thể
- Vé sớm nhất có thể là vào ngày 5 tháng 7.
Nghe tới đây là mình bắt đầu thấy nóng mặt.
- Thưa Ông, tôi có chuyện rất gấp, cần phải có mặt tại Houston vào tối nay hoặc trễ lắm là vào ngày mai.
- Vâng, tôi hiểu, nhưng vé đã hết rồi
- Vậy ông có thể xem cho tôi các hãng khác có chuyến bay về đó không, please?
- Cô muốn hãng khác thì cô nên qua bên đó xếp hàng, chứ tôi thì chỉ làm cho hãng tôi mà thôi.
Trời!
- Ông làm ơn xem giùm các phi trường gần đây có còn vé nào không, tôi không ngại lái xe đến đó.
- Không có phi trường nào, hãng nào cũng hết vé, tất cả đều sold-out.
- Vậy, ông xem các phi trường phía nam có còn vé không?
- Không.
- Philadelphia?
- Không.
- Baltimore?
- Không.
Trí của mình mỗi lúc mỗi rối, lại thêm mất ngủ, càng về đêm người mình càng ngàn ngạc, bần thần ... suy nghĩ mình phải bay ở vùng không có bão , vùng nào đây, rồi mới hỏi ông bán vé:
- Ông tìm xem ở North Carlina có chuyến nào vào ngày mai không?
- Có, vào lúc chiều.
Mình xem đồng hồ đã gần 2 giờ sáng, bấm đốt ngón tay... 10 tiếng đồng hồ lái xe từ phi trường này đến phi trường Charlotte, North Carolina.
- Được, ông làm ơn đặt cho tôi 3 vé.
- OK, nhưng cô nên nhớ chuyến này phải tạm dừng tại Miami trước khi về Houston.
- Được.
Mình lấy vé rồi, mệt lả, nhưng chuyện tiếp theo là xe. Xe của mình đã mang vô trong Long Têrm Parking rồi, với lại vé về từ Houston là về phi trường này. Gio+` làm sao. Vậy là mình nói với Ba Mạ đi với mình đến nơi mượn xe, để khỏi mình mất công mang xe lại vô phi trường tìm Ba Mạ sẽ là một chuyện nhức đầu khác nữa.
Phi trường quốc tế tại Bắc Mỹ thuộc dạng lớn, nên các nơi cho mướn xe phải nằm xa phi trường, du khách phải lấy xe buýt đi vòng vo 15 phút mới tới nơi.
Vô đến nơi cho mướn xe thứ nhất, cũng thấy người ta ngồi la liệt mà hàng thì trống trơn:
- Tôi muốn mượn một chiếc xe ở đây nhưng trả ở Charlotte, North Cảolina được không?
- All were sold out. Chu'ng tôi không có xe cho những người đã đặt trước.
- Tại sao vậy ạ?
- Tại vì người mướn xe không chịu trả xe.
- Tại sao vậy ạ?
- Tại vì các chuyến bay bị hủy đã 3 ngày nay rồi.
Mình nghe đến đây mới kêu Trời, mình chẳng biết gì về chuyện các chuyến bay bị hủy 3 ngày về trước. Bạn có thể tưởng tượng lượng khách bị dồn lại, và ngày của mình là 6/27 nữa bị dồn thêm , thảo nào không có vé từ các hãng và bất cứ giờ nào.
Mệt quá là mệt rồi, nhưng mình cũng cầu may. Mình đi đến từng cửa của hãng cho mướn xe, không nơi nào có xe. Quay lại nơi Ba Mạ đang đợi, thấy Ba Mạ ủ rủ thương quá, trông Ba có vẻ đang nhuốm bịnh. Mình bần thần, trí rối tung , phải làm gì bây giờ trong khi vé mua lại thì đã rồi, xe thì nằm trong phi trường. Mình chợt nghĩ đến xe bus tốc hành. Gọi cũng không có, soldout. Gọi đến Amtrak thì nó cà rịch cà tang cho đến sang' ngày 29 mới tới Charlotte NC.
Thấy Ba Mạ mệt lả người, mình quyết định là phải lấy xe mình ra để đi về Nỏrth Cảolina. Lại một lần nữa mình cùng Ba Mạ kéo lên xe buýt lòng vòng 20 phút nữa để về nơi longterrm pảking. Lấy xe ra gần 3 giờ sáng. Sức khỏe Ba sụt hẳn, mình phải vội vã chở Ba Mạ về nhà để Ba nằm tịnh dưỡng.
Về đến nhà Ba bảo, Ba không đi được nữa, lỡ có chuyện gì trên máy bay thì con sẽ lo không xuể. Mạ cũng thêm vô, Ba con nay yếu lắm, để Ông nghỉ ở nhà, Mạ cũng ở nhà với Ba.
- Dạ, vậy thì con đi một mình. Mình nói mà mắt mình cay vô cùng vì thương chứ không phải vì mất ngủ.
Loay hoay mở máy computer của Ba để mình book một vé từ Houston về lại Charlotte North Carolina. Đặt vé xong, Mạ vào phòng nói với mình:
- Mạ muốn đi với con để trông con, Mạ rất xót khi thấy con đi một mình trong đêm, đường xa vạn dặm.
Mình nghe Mạ nói, nước mắt mình cứ chực trào ra (giờ đây ngồi viết những giòng này nước mắt mình mới tuôn ra thực sự, cuống họng nghẹn cứng), mình muốn Mạ nghỉ ở nhà cho khỏe nên mình trả lời:
- Con vừa mới booked chỉ có 1 vé về, Mạ ở nhà để con đi lo công chuyện.
Mạ bảo: Không, con vô xem máy xem lại, nếu còn vé con mua cho Mạ thêm 1 vé nữa, hai Mạ con cùng đi cùng về.
- Dạ được.
Hai Mạ con ra xe lên đường vào lúc 4:15 sáng ngày 28/6.
***
Không biết nhờ đâu mà mình có sức khỏe và minh mẫn lạ thường trong ngày ấy, suốt chuyến lái xe mình không hề ngủ gục hay mệt mỏi gì cả, chắc có lẽ là có Mạ ngồi trong xe và niệm Phật chăng (?)
Dọc theo Quốc Lộ 95 xuôi Nam, mình tính nhẩm mình sẽ phải đi ngang qua vùng Hoa Thịnh Đốn vào lúc 8:30 sáng, là giờ người ta về thủ đô đi làm, chắc thế nào cũng kẹt xe 1 tiếng là ít. Nhưng không, mình đi ngang qua đây đường 495 vắng xe. Thật may. Theo QL 95 băng ngang qua tiểu bang Virginia Is For The Lovers, bình yên rộng thoáng.
Từ VA đến phi trường Charlotte North Carolina phải qua Quốc Lộ 85. Vừa mới vô quốc lộ này một đoạn thì bị đóng đường, hỏi thăm mới biết, có tai nạn chết người cách đó khoảng 5 dặm. Hàng xe nối nhau càng lúc càng dài hơn, còn mình cứ thở ra mãi... Lạy Trời cho thông đường để cho con đi suông sẻ, con đã thức đêm cố công lái tới đây rồi mà trễ chuyến tàu thì con sẽ ức mà khóc sanh bịnh.
Những chiếc xe nhỏ bắt đầu băng đám cỏ quay đầu lại vô con đường bất kể là ngược chiều (đường QL 85 Bắc Nam tại đoạn này hai con đường riêng biệt cách xa nhau lắm), vậy là mình cũng nhá đèn xin ra khỏi 85 để theo các xe kia, điều kỳ khôi là những chiếc xe trên con đường thuận chiều phải đứng trên lề cỏ để nhường đường cho những xe ngược chiều trên con đường của họ. Họ nhường cũng phải vì nếu họ nhập vô QL85 thì họ cũng phải đứng chờ, hóa ra họ cũng sẽ là người đi ngược chiều như mình mà thôi.
Ra khỏi QL85 vào miền quê North Carolina xinh như mộng, đất đai bằng phẳng, xanh tươi, trù phú, yên bình... Nếu như mình lãng du thì đây sẽ là một chuyến thú vị cho mình để thong thả ngắm cảnh chụp hình và biết thêm điều hay về vùng đất này, nhưng...
Chiếc GPS mới tinh của Anh Năm rất "thông minh", cũng may Anh Năm nài nỉ biểu mang theo lỡ có chuyện thì cần tới nó. Mình thì hông muốn lấy cái mới của ảnh, mới hỏi Anh đưa cho em mượn cái cũ đi, lỡ em làm hư thì em hông có đền cho anh. Anh bảo một hai phải lấy cái mới vì nó có nhiều chỗ chứa hơn, nguyên bản đồ của nước Mỹ, trong khi cái cũ chỉ chứa từng phần của nước Mỹ (hình như là 8 hay 6 phần gì đó) do bộ chứa của nó quá nhỏ, nếu đi qua những vùng khác thì mình phải install bản đồ ở vùng đó...
Hôm ấy, chiếc GPS biết được chỗ nào là điểm xảy ra tai nạn, và cứ thế nó dắt mình đi từ xóm này cho đến xóm kia , khi qua khỏi điểm xảy ra tai nạn chết người trên QL85, chiếc GPS mới dẫn mình ra đến tiểu lộ 70 West nếu mình nhớ hông lầm, và sau đó thì nhập vô lại Quốc lộ 85 đi tiếp...
QL 85 nằm kề bên phi trường Charlotte North Cảolina, rẽ ra khoảng 3 phút là thấy phi trường với chiếc vương miện màu xanh ngọc làm biểu tượng cho phi trường. Mình vòng quanh một chút nữa để tìm long term parking lot, cũng may nó còn chỗ đậu, mình chỉ trả $10/ngày là được, no need to prebook, chỗ này là Long Term Parking P1.
Đậu xe xong, đón xe shuttle, nhìn đồng hồ đúng 4 giờ chiều, mình còn 1 tiếng rưỡi nữa. Phi trường Quốc tế Charlotte khá nhỏ so với các phi trường Quốc tế tại New York, nên ít người hơn, việc tìm kiếm lối đi dễ dàng và ngắn hơn nhiều.
Khi tới quầy của hãng mình bay, mình yêu cầu xe lăn cho Mạ, mấy người đó cứ đứng trơ ra, chờ 1 giờ rồi mà chẳng thấy ai đến, mình nóng ruột quá, cứ chạy đến hỏi tại sao chờ hoài mà chẳng thấy, mấy người đó cứ bảo "He is coming". Rốt cuộc Mạ níu áo một anh chàng đẩy chiếc xe lăn trống, Mạ năn nỉ như muốn khóc "Anh làm ơn đẩy giùm tôi vô bên trong...". Anh đi không đành, nhưng đứng ngó vô quầy vé thì anh thấy ngại, anh bảo "Cháu không làm cho hãng bay này, nếu cháu đưa bác đi, hãng của cháu sẽ làm khó cháu". Mạ lại tiếp tục năn nỉ, còn cái đám bên trong quầy cứ đứng giương mắt ếch ra nhìn. Mình giận vô cùng nhưng biết làm sao giờ.
Rốt cuộc, anh chàng làm cho United Airlines tốt bụng đó đã đẩy Mạ đi, lúc này đã là 5 giờ chiều, nếu không có anh ấy là mình đã trễ chuyến bay rồi, trong khi từng hàng dài chờ khám xét, thì người già trên xe lăn đi qua cửa chỉ trong 2 phút. Anh đẩy xe lăn là vị cứu tinh trong chuyến này. Mình gửi tiền tips cho anh và cảm ơn rối rít. Xem ra anh rất hiểu tình cảnh này... Vừa vô tới nơi là họ cho khách lên tàu, anh đẩy Mạ đến cửa tàu bay luôn, rồi chúc Thượng Lộ Bình An.
***
Bầu trời Miami mây trắng cuồn cuộn giống như sau một trận bom nguyên tử với ánh nắng hồng ẩn đàng sau tỏa ra như những chiếc quạt tay khổng lồ, thấp thoáng có những tia chớp xoẹt nhẹ rồi tắt. Loại mây cuồn cuộn này mình chỉ thấy xuất hiện vào mấy năm gần đây, và mình thấy nó xuất hiện trong những ngày từ ~6/2/2023 cho đến ngày mình đi tại quê mình, có phải chăng là nó cho nên quê mình mới có chuyện sáng nắng chiều giông tối "ngập lụt" (?).
Chuyến bay đáp xuống phi trường đúng giờ, Mạ vừa ra khỏi của tàu là có Anh đẩy xe lăn đón chờ, đẩy Mạ đi. Mình đưa vé cho Anh xem cửa. Anh bảo "Rất may là cửa kế bên, mình không phải đi xa". Anh vừa đẩy ra khỏi cửa vé bên này là đẩy vô cửa bên kia liền, người ta đang soát vé cho khách vô với Zone3 rồi. "Wowww, không thể tin được" mình nói với anh đẩy xe lăn "trên vé nói là phải chờ 50phút, mà mình chỉ có 5 phút thôi, nếu hông có Anh giúp thì Mạ con em đã trễ rồi" . Anh cười "Hông có chi", mình gửi tiền tips cho Anh, và cũng nhận được câu chúc Thượng Lộ Bình An.
Vì là wheelchair nên Mạ được xếp ngồi ghế hạng hai rất gần cửa ra vô của tàu, hàng ghế của Mạ hông có ai, vậy là mình lên ngồi chung với Mạ để Mạ gác chân lên đùi mình để ngủ cho yên giấc. Mạ thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng rồi qua bao nhiêu khó khăn giờ đây mình đã được ngồi trên tàu về Houston.
Ngồi chờ 15 phut, rồi 30, rồi 45, rồi 1 giờ mà chiếc máy bay vẫn chưa rục rịch ngoài phi đạo. Ông phi công thông báo "Do trời Miami đang lên cơn giông, nên mình phải chờ". Ba` con trên tàu thở dài những vẫn còn nhẹ. Chờ tiếp 30 phút nữa, giọng Ông phi công lại cất lên "Do máy bị hư, nên chúng tôi đang tìm cách sửa", bà con lại thở dài, lần này nghe nặng hơn. Chờ thêm 15 phút nữa, lại cái giọng của ổng cất lên "Chúng tôi sẽ mang quý khách trở lại trong sân bay ngồi chờ vì đã quá thời gian cho phép ngồi trong tàu ", bấy giờ bà con la lối nhốn nháo om sòm, còn mình thì thở dài mãi, Mạ nói "Cơm lùa vô trong miệng rồi mà vẫn còn bị rợt ra. Chạn quạ đi thôi!". Mi`nh đang rầu thí mồ, mà nghe Mạ nói làm mình cười chảy nước mắt luôn. Nếu bay chuyến này thì sẽ về Houston lúc 10 giờ tối.
Thế rồi, hành khách (thật là đúng nghĩa với cái tên ... hành... khách) lục tục kéo vô qua cửa soát vé lại ngồi chờ. Chờ mãi đến qua nửa đêm, vẫn không nghe thông báo chi hết. 1 giờ sáng, ông phi công thông báo, mình đang chờ chuyến bay khác tới, chúng tôi sẽ lấy chiếc đó chở bà con về Houston. Cả đám người đang rầu rỉ, ngủ gục trên hàng ghế bỗng bật dậy reo hò vỗ tay, trong đó có cả mình.
***
Chuyến bay về Houston lúc 3 giờ sáng ngày 29/6. Mình thở phào. Lên xe shuttle đến nơi lấy xe. Đèn đóm tắt hết, mình hỏi người người lau nhà, mới biết nó mở cửa 7 giờ sáng. Mình lấy túi xách mình chiếm chỗ đầu tiên trong hàng rồi mình nằm lăn trogn góc nhà để nhắm mắt một chút. Nhưng nào nhắm được đâu, cái nền nhà nó lạnh như băng, nhưng mà mình phải nằm vì cạnh chỗ cắm điện. Điện thoại của mình đã hết pin từ đêm 27 khi ở phi trường. Bạn thấy mình thảm hông?
Cái phone vừa được tí điện, mình gửi tin nhắn đến người đang chờ gặp mình vào sáng ngày 29 lúc 9 giờ sáng.
- Xin chào Cô, xin lỗi Cô vì cháu đã làm phiền do nhắn tin vào lúc 3 giờ sáng. Cháu đang nằm tại nơi mướn xe ở phi trường Houston.
Mình thật không ngờ, Bà gửi lại trong tích tắc với giòng chữ hoa:
- LẠY CHÚA NHÂN TỪ XÓT THƯƠNG. CÔ ĐƯỢC BÌNH AN VÔ SỰ. CÔ CÓ BIẾT TÔI NIỆM KINK CẦU NGUYỆN CHO CÔ KHÔNG?
- Dạ, cháu cảm ơn cô nhiều.
- Cô có biết cả ngày hôm qua, tôi không được tin cô, gọi có nhắn có, nhưng vẫn bặt âm vô tín, tôi sợ là có chuyện chẳng lành nên tôi cầu nguyện mãi, và đêm nay tôi thức trắng đêm để chờ tin cô.
Mình nghe bà nói, mình cảm động quá, và cứ thế bà hỏi mình kể cho bà nghe những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua. Càng kể cho bà nghe, bà càng thán phục và thương mình hơn. Hai bên tin nhắn qua lại chút xíu vậy mà sáng lúc nào hông hay. Tin cuối cùng mình nhắn cho bà hôm ấy: "Cháu đã quá mệt, xin bà hẹn vào buổi chiều hôm nay, chứ 9 giờ sáng thì cháu phải cần tắm rửa và cho Mạ ăn sáng trước đã"
7 giờ kém 10, mình lồm cồm ngồi dậy tính đi đánh răng rửa mặt, trông Mạ nằm trên hai chiếc ghế đối nhau, thân hình cong còn chút xíu, lòng thương Mạ nổi lên khôn xiết, đôi mắt lại cay nhòa, không phải cay vì mất ngủ mà cay vì thời gian của một đời người trôi qua quá nhanh... Khi mình bước vô hàng có Ông kia phàn nàn... "cái đám Mỹ đen này nó hỗn hào láo xược lắm ". Mình thì chẳng biết mô tê chi hết, cứ đứng mà nghe ổng xả bầu tức giận...
7 giờ sáng ngày 29/6, bà làm việc nhẩn nhơ bước vô, chẳng có một câu "Chào buổi sáng", rồi lại rồi nhẩn nhơ mang chiếc ghế baby đi ra đâu đó. Mình chờ thêm 10 phút nữa, rồi bà ấy vô: "waht can I help you?"
Mình chìa tờ giấy đặt xe cho bả xem, bả phán một câu "All cars were sold out".
- Thưa cô, tôi đã đặt xe trước rồi, hiệu lực của nó là trogn vòng 24 giờ.
- Tôi biết, nhưng cô đã đến trễ 5 phút.
- Bà nói gì? Chuyến bay của tôi bị trục trặc ở Miami, đúng ra là tôi có mặt ở đây từ 10 giờ tối hôm qua, và tôi đã đến đây vào 3 giờ sáng ngày hôm nay.
Bả nhìn mình, chắc có lẽ đoán được cơn cơn thịnh nộ đang nổi lên, bả mới dịu giọng nói:
- Để tôi xem còn chiếc nào không?
Bà xem một hồi rồi bảo:
- Tôi vừa có 1 chiếc full size.
- Được!
- Cô phải trả thêm $100 đó nhé
- Được!
Mình suy nghĩ đây có phải là chiêu tụi nó làm tiền du khách, khi nó quảng cáo online là rẻ, khi mình đến nơi thì nó tìm cách này cách nọ để tăng tiền lên.... Thở dài, whatever, mình phải ra khỏi nơi này càng sớm càng tốt...
Chở Mạ về phòng trọ tắm rửa xong, rồi hai Mạ con ra chợ Hong Kong 4 Bellaire kiếm bữa cơm trưa trước khi mình đi gặp "Thân Chủ"...
(chuyện còn dài... mời bạn ghé lại đọc thêm nhé )
Last edited by trungthu on Mon Jul 24, 2023 12:56 pm; edited 3 times in total
trungthu
Re: Mánh mung đủ trò
Thanks for sharing your story Trungthu. Mình mà ở trong hoàn cảnh như trungthu chắc mình run quíu chân quíu tay khỏi làm gì được luôn quá … Cũng mừng cho trungthu đã bình tĩnh trải qua mọi chuyện an lành …
CaiNgot19
Re: Mánh mung đủ trò
Đọc chuyến đi của TT xong Gà thấy stressed out quá rồi. Nếu là Gà chắc cancel luôn chuyến đi chứ 0 có vụ lái xe sang tiểu bang khác để catch flight đâu.
Vài năm trước tụi này đáng lẽ bay sang Âu Châu nhưng phải connect ở NY trước. Ai dè ở NY bị severe thunderstorm giửa tháng 5 cho nên máy bay huỹ hết trong khi ở VA thì nắng sáng tươi đẹp mà 0 đi được. Về nhà cả đêm on the phone để rebook và cuối cùng họ kêu bay sang Chicago thì hoạ may mới có chuyến bay sang Barcelona.
Mình bay sang Chicago xong thì tụi nó nói chỉ còn 4 chổ ngồi sang Âu Châu mà group mình thì 10 người lận. Rút cuộc gia đình người ban bay sang London trước rồi transfer sang Barcelona. Còn gia đình 7 người tụi này phải ở lại Chicago ngủ 1 đêm rồi chiều may mới có chuyến bay sang Nice (vì đả missed mất cái cruise departure at Barcelona).
We were stressed out too nhưng ít ra 0 phải lái xe qua đêm để catch a flight from another airport.
Vài năm trước tụi này đáng lẽ bay sang Âu Châu nhưng phải connect ở NY trước. Ai dè ở NY bị severe thunderstorm giửa tháng 5 cho nên máy bay huỹ hết trong khi ở VA thì nắng sáng tươi đẹp mà 0 đi được. Về nhà cả đêm on the phone để rebook và cuối cùng họ kêu bay sang Chicago thì hoạ may mới có chuyến bay sang Barcelona.
Mình bay sang Chicago xong thì tụi nó nói chỉ còn 4 chổ ngồi sang Âu Châu mà group mình thì 10 người lận. Rút cuộc gia đình người ban bay sang London trước rồi transfer sang Barcelona. Còn gia đình 7 người tụi này phải ở lại Chicago ngủ 1 đêm rồi chiều may mới có chuyến bay sang Nice (vì đả missed mất cái cruise departure at Barcelona).
We were stressed out too nhưng ít ra 0 phải lái xe qua đêm để catch a flight from another airport.
ga10
Re: Mánh mung đủ trò
8DonCo wrote:lái xe cho fun lấy kinh nghiệm
Gia đình 4 người ông anh tui năm nào cũng về VN bay từ NYC rồi ảnh mướn xe van từ VA lái lên NYC. Ảnh nói vé máy bay rẻ hơn cả ngàn đồng cho 4 người nên worth lái xe.
Tháng rồi con đường lên NY bị accident đóng cửa vài hôm trước cho nên ảnh phải depart sớm hơn vì phải đi đường khác.
ga10
Re: Mánh mung đủ trò
ga10 wrote:8DonCo wrote:lái xe cho fun lấy kinh nghiệm
Gia đình 4 người ông anh tui năm nào cũng về VN bay từ NYC rồi ảnh mướn xe van từ VA lái lên NYC. Ảnh nói vé máy bay rẻ hơn cả ngàn đồng cho 4 người nên worth lái xe.
Tháng rồi con đường lên NY bị accident đóng cửa vài hôm trước cho nên ảnh phải depart sớm hơn vì phải đi đường khác.
Good job
Mấy flight hubs giá rẻ hơn nhiều so với các thành phố khác
_________________
8DonCo
Re: Mánh mung đủ trò
Good morning TuTu , CaiNgot19 , Chị Gà , Anh Tám and All ,
Thank you All ghé đọc và chia sẻ.
***
Dear TuTu,
mình đồng ý với TuTu 100% luon. Sau cô vi services getting tệ hơn. chỉ có sở thuế là làm việc nhanh nhẹn để ... lấy tiền của mình
Cảm ơn TuTu khen, mình chỉ là tập viết mà thôi, đọc những áng văn của người khác thì thế nào mình cũng nhặt được vài lời hay ý đẹp
***
Anh Tám,
Speaking of flight hub, hình như Charlotte là flight hub cũng rất busy đó Anh, sân bay này nhỏ thôi.
***
Chị Gà dear,
Nếu không phải là công việc gấp rút thì em sẽ không mạo hiểm vậy. Như Anh Tám nói... tập lái xe cho fun lấy kinh nghiệm . tt đồng ý với Anh 100% luôn
***
Hi CaiNgot19 ,
Cảm ơn bạn chúc lành cho mình. Mi`nh cũng như bạn khi gặp chuyện như trên thì mình cũng bối rối lắm, nhưng nghĩ lại thì mình phải bình tĩnh chút xíu để giải quyết công việc .
Chỉ có bình tĩnh để mình phán đoán mọi việc trước khi mình... ra tay...
***
Dear Xóm,
tt đang quên phần 2 câu chuyện lái xe, nhưng có người nhắc , nên tt mang về Xóm share luôn để đọc cho vui nhé
Thank you All ghé đọc và chia sẻ.
***
Dear TuTu,
TuTu wrote:sau Cô vít service gì cũng bết bác ....họ cũng chả care ...theo kiểu that's all i can offer you ....
sis tt văn chương lai láng nha
mình đồng ý với TuTu 100% luon. Sau cô vi services getting tệ hơn. chỉ có sở thuế là làm việc nhanh nhẹn để ... lấy tiền của mình
Cảm ơn TuTu khen, mình chỉ là tập viết mà thôi, đọc những áng văn của người khác thì thế nào mình cũng nhặt được vài lời hay ý đẹp
***
Anh Tám,
Speaking of flight hub, hình như Charlotte là flight hub cũng rất busy đó Anh, sân bay này nhỏ thôi.
***
Chị Gà dear,
Nếu không phải là công việc gấp rút thì em sẽ không mạo hiểm vậy. Như Anh Tám nói... tập lái xe cho fun lấy kinh nghiệm . tt đồng ý với Anh 100% luôn
***
Hi CaiNgot19 ,
Cảm ơn bạn chúc lành cho mình. Mi`nh cũng như bạn khi gặp chuyện như trên thì mình cũng bối rối lắm, nhưng nghĩ lại thì mình phải bình tĩnh chút xíu để giải quyết công việc .
Chỉ có bình tĩnh để mình phán đoán mọi việc trước khi mình... ra tay...
***
Dear Xóm,
tt đang quên phần 2 câu chuyện lái xe, nhưng có người nhắc , nên tt mang về Xóm share luôn để đọc cho vui nhé
Last edited by trungthu on Mon Jul 24, 2023 8:06 am; edited 1 time in total
trungthu
Re: Mánh mung đủ trò
Mình bận quá lẽ ra là quên đoạn 2 của phần giông bão rồi. Gặp anh nhắc ... "em gặp Thân Chủ rồi sao nữa ..." ... Mời Anh và Bạn đọc tiếp nhé
***
Về Trong Giông Bão
Lâu nay mình nghe bạn online hay nói với nhau về chợ HongKong4 ở Bellaire Texas, mình ước một lần đặt chân tới đó xem cho biết. Đúng như lời người ta khoe trên nét, whoahhh nó khá lớn có gần như đầy đủ các loại rau quả, có thứ rẻ hơn quê mình rất nhiều. Mi`nh dạo một vòng hông biết mua gì ăn, Mạ mới hỏi một anh đi ngang qua, ở đây có tiệm chay nào ngon? Anh bảo, có tiệm kia bán thức ăn chay ngon lắm. Vậy là hai Mạ con lái xe đến tiệm, gặp bà chủ ở tuổi 60s trông rất lạ, cột hai bím tóc như Natra trong phim Tàu , phim này mình hông có xem, chỉ là khi nhỏ chạy ra chạy vô ở phòng khách, mình thấy mấy anh trong nhà ngồi xem phim "Natra Truyền Kỳ"(?) thắt hai bím tóc búi hai viên trên đầu lái xe lăn như scooters on air bay chíu chíu ở trên không, mình hông bao giờ xem mấy phim tàu cả. Ngay đến bây giờ mình cũng chẳng màng, mất thời gian vô ích. Vậy mà ngày nay, phim Mỹ cũng đang đi vào con đường dựng phim xoẹt xoẹt lóe lóe bay bổng rồi giơ cánh tay ra đụng một cái rồi tan biến trong hư không. Mệt, thở dài chuyện phim với ảnh thời nay
Khi không mình sang đàng chuyện phim vô duyên quá , cũng tại bà phục vụ, già mà làm cứ như em bé 16. Bà ấy mang thức ăn ra đĩa xào chay, rồi cơm, rồi canh chua... Món nào cũng dở tệ, nếu biết vậy thì mình mua bó rau đem về nhà, nấu cơm ăn với chao, rau luộc chấm xì dầu, có lý hơn. Mạ ăn không được món chi ngoài cơm vì các thứ họ nấu còn cứng Mạ nhai móm mém không nát. Mi`nh đi xin cái kéo cắt nhỏ rồi mà Mạ nuốt cũng hông được. Thôi thì đành phải bỏ hộp mang về nhà trọ nấu lại cho mềm để Mạ ăn. Thời gian trôi nhanh , mình chở Mạ đi thẳng đến nơi gặp Thân Chủ lúc 1 giờ chiều.
Đến nơi vẫn còn sớm 10 phút, mình bước ra đi dạo chung quanh ngắm cảnh xóm làng yên tĩnh trong nắng nóng, dưới bóng cây xanh tiếng ve kêu giòn không nghỉ, ngắm lá cờ Hoa Kỳ bay trong gió tự dưng lòng mình thấy nhẹ và yêu vô cùng. Mạ cũng thích nơi đây...
Đúng giờ, Thân Chủ tới, bà ôm mình cười vui hết biết, bà hôn mình rồi nói : Lạy Chúa, tôi ôm cô bằng xương bằng thịt. Cầu Chúa phù hộ cho cô. Cô trông mảnh mai hết sức và còn trẻ, tôi cứ ngỡ cô là người lớn tuổi vì cách viết của cô rất chững chạc. Rồi bà trao cho mình một túi quà nhỏ, toàn bánh kẹo và món quà lưu niệm. Mình cũng đã chuẩn bị sẵn một cây hoa lan "rừng" hiếm tặng lại bà, và chỉ cho bà cách chăm sóc dễ dàng .
Công việc thuận lợi như ý mình mong đợi vào ngày 30/6. Bà hỏi:
- Khi nào cô mới về?
- Dạ, ngày 2 tháng 7 cháu về vì còn rất nhiều việc, Mạ cháu sẽ ở lại, Ba cháu sẽ bay tới.
Ngày hôm ấy, Ba gọi, Ba muốn thăm Mạ nhưng các chuyến bay ra từ tiểu bang mình đều bị hủy lại do bão tố nữa. Whoahhh, tình hình ứ đọng khách tại phi trường đã tệ lại càng tệ hơn. Ngày mình đi là 28/6, khách dồn đã từ 3 ngày trước, sang tới ngày 1/7 mà vẫn còn bị hủy chuyến tại các sân bay nơi mình thì bạn tưởng tượng cảnh náo loạn giận dữ như thế nào...
Mình nói với Ba:
- Cũng may con đã mạo hiểm phiêu lưu một chuyến lái xe suốt 10 tiếng đồng hồ đến phi trường Charlotte North Carolina, chứ không thì làm sao con đến cho kịp để làm cho xong công chuyện tại Houston vào ngày 30/6.
Mình liên lạc với Anh Tư :
- Anh xem có vé mua giùm cho Ba em về Houston, càng sớm càng tốt, khuya thứ bảy 1/7 là em về rồi. Nếu mua vé trong ngày này hoặc sớm hơn thì em có thể ra phi trường đón Ba về.
Anh xem một chút rồi nói:
- Hông có vé. Uhm mà có 1 vé, nó bán $600 - oneway; nghỉ ở 2 trạm.
- What? $600-oneway. Are you kidding me?
- Yes! It's true, babe.
- Vậy anh xem chỗ khác có hông?
Anh mới vòng xem rồi bảo:
- Có! $150, từ phi trường Philly, bay thẳng.
- OK, mua liền cho Ba em đi.
Vậy là anh đặt vé liền. Mình yên tâm.
***
Kể từ hôm 28/6 mình mất ngủ đã ba đêm, sang đêm thứ tư 1/7 đã đến nửa đêm rồi mà mình vẫn còn phải lo làm giấy tờ thu xếp các thứ để chuẩn bị về. Mấy ngày Mạ thấy con gái làm việc nhiều mà nó không hề nhắc đến chuyện ăn, Mạ nhắc mãi nhưng mình vẫn không ăn được. Có bao giờ bạn bị tình trạng như vậy không? Mình thì mất ăn mất ngủ nhưng vẫn còn tỉnh lắm. Công việc vừa xong thì cũng là lúc 2 giờ sáng. Mình đi tắm nước lạnh cho tỉnh rồi mang các thứ ra xe để lên đường ra phi trường Houston.
3 giờ sáng đường sá đến phi trường vắng lặng. Thấp thoáng đây đó có vài chớp xanh đỏ trắng của xe cảnh sát bên lề đường. Rồi thì họ đóng đường. Nhìn cảnh Cảnh sát Houston đóng đường ở đây rất ngoạn mục như đang đón một vị quan khách nào đó. Họ đậu xe hai hàng bên lề đường mỗi bên ba bốn chiếc, và đậu hai hàng xe dàn xéo song song chắn ngang trên xa lộ, hàng hai che chỗ trống cho hàng một giống như bạn trồng cây hàng rào, trồng cho kín nhưng vẫn có chỗ cho cây lớn cành nở đặc biệt là cây thông. Nguyên một đoạn đường trên xa lộ với ánh đèn nhiều màu của xe cảnh sát quyện vào nhau trông đẹp vô cùng. Mình nghĩ vu vơ chút xíu vậy thôi chứ mình cũng phải rẽ ra xóm để tìm đường khác vô phi trường. Khi tìm được lối nhập lại lên xe lộ, mình cũng thấy cảnh tương tự như trên ở bên đầu này. Trông cảnh lực lượng cảnh sát giao thông điều khiển tại Houston mình cảm thấy họ rất mạnh và và vẫn làm việc với quy tắc đàng hoàng không như cảnh sát ở thành phố Niu dọt hay các thành phố nổi tiếng khác như LA thấy lũ đầu trộm đuôi cướp vô tiệm người ta hốt từng bao mang ra, cảnh sát cũng đứng đó ngó chớ không bắt bỏ vô khám. Thật lạ!
3:45 sáng mình đến phi trường Houston, cảnh vật còn yên trong giấc ngủ, mình lạc lối hoài khi tìm nơi trả xe, vòng tới vòng lui chỉ có xe mình trên những con đường vắng.
Trả xe xong, vô ngõ khám xét. Cách khám xét ở phi trường Houston thờ ơ dễ dàng như khi trước vụ chín 1 một. Nhưng có một chuyện rất tếu ... Khách xếp hàng rồng rắn thiệt dài, nhưng khi cách một đoạn tới máy kiểm soát thì họ bắt mình đi hàng đôi. Tới phiên mình, ông cảnh sát chỉ "Cô đi bên phải" , rồi bảo người kia "Anh đi bên trái". Ông còn nói: "Hai người đi song song cùng một lượt nhé! ". Tự nhiên mình cười hoài, nhìn sang anh chàng đi bên mình, ảnh cũng cười, hai đứa nhìn nhau cười quá. Tự nhiên một ý nghĩ nghịch ngợm thoáng lên ... Sao hai đứa mình giống như làm đám cưới, nam tả nữ hữu đang bước tới Ông Cha Nhà Thờ để nói "I DO", hai người chỉ thiếu cái cầm tay nhau mà thôi . Hy vọng anh chàng đó không đọc được ý nghĩ vụng trộm của mình... Qua khỏi cổng khám rồi, mình tưởng đường ai nấy đi, ai dè anh kéo vali rề rề tới, vừa đi vừa hỏi chuyện vu vơ ...
***
Chuyến bay từ Houston về Charlotte lúc 10 giờ sáng ngày 2 tháng 7. Hôm ấy trời nắng đẹp, tàu bay đang chuẩn bị hạ cánh, mình thư thả hơn, từ trên cao nhìn xuống ngắm vùng đất North Carolina xanh tươi hiền hòa, tốc độ sống hình như chậm lại, mình rất yêu ... Sau đó mình đón xe bus ra nơi đậu xe, được dịp ngắm cảnh chung quanh phi trường, rất ít người, nhưng điều đặc biệt mình không thể nào quên là chiếc vương miện của Vua/Hoàng Hậu đều được in trên những bảng tên đường và được làm biểu tượng cho phi trường Charlotte.
Khi về nhà mình tìm hiểu hóa ra khi người ta "tìm" đến vùng đất này 1768 là lúc Vua George Đệ Tam đang trị vì Anh Quốc và lúc đó "Hoa Kỳ" còn dưới quyền điều khiển của Anh, nên họ lấy tên Hoàng hậu đương thời mà đặt cho vùng đất này là Charlotte-The Queen City tại North Carolina
Mình đến nơi đậu xe mang xe ra lúc 11 giờ sáng. Sau 4 ngày liền thiếu ăn mất ngủ, giờ mình cảm thấy đói. Ghé vô tiệm 711 đổ xăng, mua ly đá viên, 53 xu, để thấm mặt cho tỉnh, và mua một khúc sandwich lạ nửa Tây nửa Việt có tên "Banh Mì Sub". Người ta chỉ cho dưa chua vô thôi còn thịt nguội các thứ vẫn là ham, mình chỉ nhai được hai miếng rồi nuốt hông vô nữa. Nghĩ đến 10 tiếng đồng hồ lái xe về nhà tự nhiên thấy xa ngút ngàn. Thôi thì mình ráng tới đâu hay tới đó, giờ này không có Mạ thì mình không gồng sức nữa.
Lái xe mới có nửa giờ mà mình cứ leo lên lề đường mãi cũng may người ta cắt đường răng cưa nó đánh thức mình dậy chớ không thì mình đi khỏi lề còn xa hơn nữa. Khăn thấm nước đá cũng không đủ làm mình tỉnh, thấy bảng ngoài Quốc Lộ 85 McDonalds, mình rẽ vô giữa trời nắng mình thả ghế ra nằm nghỉ một chút. Nắng North Carolina cũng không thua gì nắng ở Florida, nóng như bên lò nấu, mình tỉnh dậy xem đồng hồ, whoahhh, mình đã ngủ quên hơn 1 tiếng rồi. Dậy đi thôi! Mình vô tiệm rửa mặt cho tỉnh rồi lên đường đi tiếp.
Vừa mới lên Quốc Lộ 85 đi độ 15 phút gì đó, tự dưng gió thổi đến rất mạnh, chiếc xe chao trên đường như tàu gặp sóng biển, những chiếc lá xanh, giấy, rác, bao nhựa ... cuốn vòng bay tròn trên không trung cách xe mình không xa, nó nằm ở độ cao khoảng 40-50 feet, cây cối bên đường bị vặn gãy răng rắc ngay trước mắt mình. Gio' thổi ngang rất mạnh, mi`nh cố giữ tay lái cho chặt để xe không bị chao nghiêng. Mình cứ thầm nghĩ, hông lẽ mình đang gặp cơn lốc xóay đang cuốn qua đây, mình vẫn chưa đi xa mấy từ phi trường Charlotte. Cũng may mình vừa ngủ lấy sức một chút chứ không thì...
Mười ngày sau mình có một chuyến bay khác về Florida, chuyến này lại quá giang tại phi trường Charlotte, mình mới vô tình "khám phá" một điều mà từ lâu nay chưa biết đó là tornadoes lốc xóay đi qua đây rất thường.
***
Sự sợ hãi từ cơn lốc ám ảnh nên mình lái được khoảng 1 tiếng rưỡi, cơn buồn ngủ lại ập đến, lần này còn nặng hơn lần trước, leo lề hoài. Trong mơ màng mình nghĩ đến tai nạn xe. Trong tiềm thức mình nói.. Không được, mình phải an toàn về đến nhà để không ai phải lo, và mình còn một đời sống dài... Vừa thấy tấm bảng bên đường có phòng ngủ, vậy là mình rẽ vô lần hai, ti`m bóng cây để đậu xe trong khuôn viên khách sạn, họ có cameras để theo dõi trên đất của họ, không như lần trước, lần này mình hạ hết cửa sổ xuống, mình phải ngủ no một giấc.
Nắng chiều hạ dần xuyên qua khung cửa sổ xe đánh thức mình dậy. Xem đồng hồ, whoahhh mình đã ngủ hơn 2 tiếng. Mình về thôi, mình mà còn nằm đây nữa thì sẽ không biết đến bao giờ mới về đến nhà.
***
Lái qua địa phận Virginia nắng nhạt dần. Đến Washington DC/Maryland trong khung trời ảm đạm mưa lất phất. Đến Delaware trời tối đen mưa nặng hạt, hãng DuPont thấp sáng một vòm trời bên giòng sông thật đẹp. Đến Philadelphia/New Jersey/New York trời sấm sét nổ ầm ầm trên đầu, mưa trút gió mạnh như bão cuối thu, một mình lầm lũi trên xa lộ không đèn, tự dưng thấy tủi lòng muốn khóc, nào ai có hiểu. Gắng gượng đến phút này lại buồn ngủ, lái xe trong đêm mưa bão mắt mình chỉ nhìn một điểm, đây là điều rất nguy hiểm khi lái xe. Nhi`n một điểm sẽ đưa mình vào trạng thái buồn ngủ rất nhanh, biết vậy nhưng không tránh khỏi vì mình không còn gì chung quanh để nhìn, mình muốn gọi một ai đó nói chuyện để giữ cho mình thức, nhưng không, không một ai. Buồn!
Càng về khuya mình lái xe mỗi lúc mỗi chênh vênh, con đường càng dẫn về sâu trong rừng, ngày trước mình lái thấy toàn màu đen, nhưng hôm ấy mình thấy chung quanh mình là ba tấm vách cao vút toàn màu trắng mờ đục, những tấm vách ấy mỗi lúc mỗi gần kề vào xe. Ẩn sâu trong tiềm thức, mình vẫn biết mình còn một giờ nữa là về tới nhà, ô nước đá giờ thành nước ấm. Thôi thì mình bồng bềnh tới đâu hay tới đó. Chắc có lẽ có ai đó dẫn lối đưa đường, mình đã về đến đỉnh núi, trời đang về sáng mình lênh đênh chìm dần vào trong sương mù như những tầng mây khói trắng, chiếc xe xé từng vạt mây để xuyên xuống dốc ở độ nghiêng 45. Mình đi trong tiềm thức, về đến nhà 3 giờ sáng ngày 3 tháng 7, giông gió sấm sét sáng trời như ngày mình ra đi ... Vừa lúc đó Ba gọi mình, "Ba đã đến Houston", chuyến bay của Ba cũng gặp nhiều trắc trở.
Một chuyến đi và về trong giông bão của mình sẽ không bao giờ quên trong đời. Chắc có lẽ bạn thắc mắc vì sao mình phải gian nan đến như vậy, đó là vì chữ... TÍN.
***
Biểu tượng của phi trường Charlotte, North Carolina
Tất cả các con đường lớn nhỏ nơi đây đều có dể dấu vương miện
Ngày hôm đó Charlotte nắng đẹp 85 độ mà nhận tin như thế này
Ngày 12/7 mình bay đến Tampa, lại một lần nữa mình tạm đặt chân trên sân bay Charlotte, lúc này có tí thời gian, mình đi washroom mới giật mình khi thấy dấu hiệu Lốc tại đây. Hoa' ra vùng đất Charlotte này thường có bão lốc đi qua. Whoahhhh, hông ngờ hôm đó 2/7 mình còn phước lớn, lốc xoáy đi qua mà mình không bị gì. Whoahhh, Anh và Bạn có tưởng tượng được không? Mình về nhà mấy ngày mà mình cứ tưởng là mình bị "mộng du trong cơn lốc" khi lái xe ở vùng Charlotte.
Ngày 20/7/2023 lại có bão lốc bốc luôn mái tòa nhà của Pfizer. Co' người còn chưởi cái đồ ác giả ác báo là phải rồi...
Mời Quý khách xem bão lốc phá tiêu tòa nhà Manufacturing Plant của Pfizer tại North Carolina
Củ hủ dừa khô, hồi trước bên Forum kia, thấy hai chị nói củ hủ dừa là lấy từ gốc (chị này là Tây 100%), còn chị kia thì bảo lấy từ ngọn (chị này là Tây Lai). Mình hong lai tây thì mình ngồi đọc, chứ hồi nào giờ có biết củ hủ dừa là giống chi.
Có một bữa mình dạo chợ, thấy anh chị kia cầm bì củ hủ dừa khô rồi giải thích cho vợ biết là củ hủ dừa là từ nguyên cây dừa, mình đi ngang qua hóng tai nghe vậy là ba^'m nút stop liền . Lấy một gói đem về cho Mạ xem. Khi về nhà mình quên biến, Mạ đi tìm cái gì đó, Mạ mới tìm ra gói hủ dừa. Mạ gọi:
- Con mua gói ni nơi mô?
- Con mua ngoài chợ, muốn xem cho biết.
- Con mau ra chợ mua cho Mạ một thùng.
- Răng rứa?
- Hồi trước chùa có Pháp hội rồi có một bà mang thức ăn vô chùa nấu cúng nhiều lắm, nhưng có một loại nhìn giống măng tươi, trắng trên chiếc dĩa nhỏ chỉ đủ gắp một đũa . Ai nhìn cũng chê ít, không ai thèm ăn, họ lựa toàn dĩa to thức ăn nhiều. Mạ tò mò món gì sao bà đó cúng chùa rồi mà còn kẹo. Vậy là Mạ lấy một dĩa ăn thử. Ohhh, sao mà nó ngon ngọt giòn, quá sức tưởng tượng. Mạ mới vô bếp hỏi đầu bếp món gì trong dĩa nhỏ, ai cũng chê, mà sao ngon quá vậy. Bà đầu bếp mới tiết lộ là... Củ Hủ Dừa... Loại này đắt tiền lắm người ta mang cho tôi có ít nên tôi nấu và gắp ít để dâng cúng cho đủ bàn. Vậy là Mạ hỏi thăm người ta có ai về Việt Nam, mua giùm Mạ gửi tiền công luôn, nhưng hông có ai nhận.
Xe buýt của phi trường Charlotte chở khách miễn phí ra vô từ nơi đậu xe
Mình mang về một cây lan dại. Mạ nhất định cản mình, còn nói con gái trồng lan là ế chồng cả đời . La`m mình cười quá. Mạ còn dẫn chứng bà kia bà nọ, trồng hoa lan để bán, nhà có 3 cô con gái, đứa nào cũng đứng tại chỗ không có chồng được
Bánh mì nửa Tây nửa Ta ăn hông giống chi gần phi trường Charlotte
***
Về Trong Giông Bão
Lâu nay mình nghe bạn online hay nói với nhau về chợ HongKong4 ở Bellaire Texas, mình ước một lần đặt chân tới đó xem cho biết. Đúng như lời người ta khoe trên nét, whoahhh nó khá lớn có gần như đầy đủ các loại rau quả, có thứ rẻ hơn quê mình rất nhiều. Mi`nh dạo một vòng hông biết mua gì ăn, Mạ mới hỏi một anh đi ngang qua, ở đây có tiệm chay nào ngon? Anh bảo, có tiệm kia bán thức ăn chay ngon lắm. Vậy là hai Mạ con lái xe đến tiệm, gặp bà chủ ở tuổi 60s trông rất lạ, cột hai bím tóc như Natra trong phim Tàu , phim này mình hông có xem, chỉ là khi nhỏ chạy ra chạy vô ở phòng khách, mình thấy mấy anh trong nhà ngồi xem phim "Natra Truyền Kỳ"(?) thắt hai bím tóc búi hai viên trên đầu lái xe lăn như scooters on air bay chíu chíu ở trên không, mình hông bao giờ xem mấy phim tàu cả. Ngay đến bây giờ mình cũng chẳng màng, mất thời gian vô ích. Vậy mà ngày nay, phim Mỹ cũng đang đi vào con đường dựng phim xoẹt xoẹt lóe lóe bay bổng rồi giơ cánh tay ra đụng một cái rồi tan biến trong hư không. Mệt, thở dài chuyện phim với ảnh thời nay
Khi không mình sang đàng chuyện phim vô duyên quá , cũng tại bà phục vụ, già mà làm cứ như em bé 16. Bà ấy mang thức ăn ra đĩa xào chay, rồi cơm, rồi canh chua... Món nào cũng dở tệ, nếu biết vậy thì mình mua bó rau đem về nhà, nấu cơm ăn với chao, rau luộc chấm xì dầu, có lý hơn. Mạ ăn không được món chi ngoài cơm vì các thứ họ nấu còn cứng Mạ nhai móm mém không nát. Mi`nh đi xin cái kéo cắt nhỏ rồi mà Mạ nuốt cũng hông được. Thôi thì đành phải bỏ hộp mang về nhà trọ nấu lại cho mềm để Mạ ăn. Thời gian trôi nhanh , mình chở Mạ đi thẳng đến nơi gặp Thân Chủ lúc 1 giờ chiều.
Đến nơi vẫn còn sớm 10 phút, mình bước ra đi dạo chung quanh ngắm cảnh xóm làng yên tĩnh trong nắng nóng, dưới bóng cây xanh tiếng ve kêu giòn không nghỉ, ngắm lá cờ Hoa Kỳ bay trong gió tự dưng lòng mình thấy nhẹ và yêu vô cùng. Mạ cũng thích nơi đây...
Đúng giờ, Thân Chủ tới, bà ôm mình cười vui hết biết, bà hôn mình rồi nói : Lạy Chúa, tôi ôm cô bằng xương bằng thịt. Cầu Chúa phù hộ cho cô. Cô trông mảnh mai hết sức và còn trẻ, tôi cứ ngỡ cô là người lớn tuổi vì cách viết của cô rất chững chạc. Rồi bà trao cho mình một túi quà nhỏ, toàn bánh kẹo và món quà lưu niệm. Mình cũng đã chuẩn bị sẵn một cây hoa lan "rừng" hiếm tặng lại bà, và chỉ cho bà cách chăm sóc dễ dàng .
Công việc thuận lợi như ý mình mong đợi vào ngày 30/6. Bà hỏi:
- Khi nào cô mới về?
- Dạ, ngày 2 tháng 7 cháu về vì còn rất nhiều việc, Mạ cháu sẽ ở lại, Ba cháu sẽ bay tới.
Ngày hôm ấy, Ba gọi, Ba muốn thăm Mạ nhưng các chuyến bay ra từ tiểu bang mình đều bị hủy lại do bão tố nữa. Whoahhh, tình hình ứ đọng khách tại phi trường đã tệ lại càng tệ hơn. Ngày mình đi là 28/6, khách dồn đã từ 3 ngày trước, sang tới ngày 1/7 mà vẫn còn bị hủy chuyến tại các sân bay nơi mình thì bạn tưởng tượng cảnh náo loạn giận dữ như thế nào...
Mình nói với Ba:
- Cũng may con đã mạo hiểm phiêu lưu một chuyến lái xe suốt 10 tiếng đồng hồ đến phi trường Charlotte North Carolina, chứ không thì làm sao con đến cho kịp để làm cho xong công chuyện tại Houston vào ngày 30/6.
Mình liên lạc với Anh Tư :
- Anh xem có vé mua giùm cho Ba em về Houston, càng sớm càng tốt, khuya thứ bảy 1/7 là em về rồi. Nếu mua vé trong ngày này hoặc sớm hơn thì em có thể ra phi trường đón Ba về.
Anh xem một chút rồi nói:
- Hông có vé. Uhm mà có 1 vé, nó bán $600 - oneway; nghỉ ở 2 trạm.
- What? $600-oneway. Are you kidding me?
- Yes! It's true, babe.
- Vậy anh xem chỗ khác có hông?
Anh mới vòng xem rồi bảo:
- Có! $150, từ phi trường Philly, bay thẳng.
- OK, mua liền cho Ba em đi.
Vậy là anh đặt vé liền. Mình yên tâm.
***
Kể từ hôm 28/6 mình mất ngủ đã ba đêm, sang đêm thứ tư 1/7 đã đến nửa đêm rồi mà mình vẫn còn phải lo làm giấy tờ thu xếp các thứ để chuẩn bị về. Mấy ngày Mạ thấy con gái làm việc nhiều mà nó không hề nhắc đến chuyện ăn, Mạ nhắc mãi nhưng mình vẫn không ăn được. Có bao giờ bạn bị tình trạng như vậy không? Mình thì mất ăn mất ngủ nhưng vẫn còn tỉnh lắm. Công việc vừa xong thì cũng là lúc 2 giờ sáng. Mình đi tắm nước lạnh cho tỉnh rồi mang các thứ ra xe để lên đường ra phi trường Houston.
3 giờ sáng đường sá đến phi trường vắng lặng. Thấp thoáng đây đó có vài chớp xanh đỏ trắng của xe cảnh sát bên lề đường. Rồi thì họ đóng đường. Nhìn cảnh Cảnh sát Houston đóng đường ở đây rất ngoạn mục như đang đón một vị quan khách nào đó. Họ đậu xe hai hàng bên lề đường mỗi bên ba bốn chiếc, và đậu hai hàng xe dàn xéo song song chắn ngang trên xa lộ, hàng hai che chỗ trống cho hàng một giống như bạn trồng cây hàng rào, trồng cho kín nhưng vẫn có chỗ cho cây lớn cành nở đặc biệt là cây thông. Nguyên một đoạn đường trên xa lộ với ánh đèn nhiều màu của xe cảnh sát quyện vào nhau trông đẹp vô cùng. Mình nghĩ vu vơ chút xíu vậy thôi chứ mình cũng phải rẽ ra xóm để tìm đường khác vô phi trường. Khi tìm được lối nhập lại lên xe lộ, mình cũng thấy cảnh tương tự như trên ở bên đầu này. Trông cảnh lực lượng cảnh sát giao thông điều khiển tại Houston mình cảm thấy họ rất mạnh và và vẫn làm việc với quy tắc đàng hoàng không như cảnh sát ở thành phố Niu dọt hay các thành phố nổi tiếng khác như LA thấy lũ đầu trộm đuôi cướp vô tiệm người ta hốt từng bao mang ra, cảnh sát cũng đứng đó ngó chớ không bắt bỏ vô khám. Thật lạ!
3:45 sáng mình đến phi trường Houston, cảnh vật còn yên trong giấc ngủ, mình lạc lối hoài khi tìm nơi trả xe, vòng tới vòng lui chỉ có xe mình trên những con đường vắng.
Trả xe xong, vô ngõ khám xét. Cách khám xét ở phi trường Houston thờ ơ dễ dàng như khi trước vụ chín 1 một. Nhưng có một chuyện rất tếu ... Khách xếp hàng rồng rắn thiệt dài, nhưng khi cách một đoạn tới máy kiểm soát thì họ bắt mình đi hàng đôi. Tới phiên mình, ông cảnh sát chỉ "Cô đi bên phải" , rồi bảo người kia "Anh đi bên trái". Ông còn nói: "Hai người đi song song cùng một lượt nhé! ". Tự nhiên mình cười hoài, nhìn sang anh chàng đi bên mình, ảnh cũng cười, hai đứa nhìn nhau cười quá. Tự nhiên một ý nghĩ nghịch ngợm thoáng lên ... Sao hai đứa mình giống như làm đám cưới, nam tả nữ hữu đang bước tới Ông Cha Nhà Thờ để nói "I DO", hai người chỉ thiếu cái cầm tay nhau mà thôi . Hy vọng anh chàng đó không đọc được ý nghĩ vụng trộm của mình... Qua khỏi cổng khám rồi, mình tưởng đường ai nấy đi, ai dè anh kéo vali rề rề tới, vừa đi vừa hỏi chuyện vu vơ ...
***
Chuyến bay từ Houston về Charlotte lúc 10 giờ sáng ngày 2 tháng 7. Hôm ấy trời nắng đẹp, tàu bay đang chuẩn bị hạ cánh, mình thư thả hơn, từ trên cao nhìn xuống ngắm vùng đất North Carolina xanh tươi hiền hòa, tốc độ sống hình như chậm lại, mình rất yêu ... Sau đó mình đón xe bus ra nơi đậu xe, được dịp ngắm cảnh chung quanh phi trường, rất ít người, nhưng điều đặc biệt mình không thể nào quên là chiếc vương miện của Vua/Hoàng Hậu đều được in trên những bảng tên đường và được làm biểu tượng cho phi trường Charlotte.
Khi về nhà mình tìm hiểu hóa ra khi người ta "tìm" đến vùng đất này 1768 là lúc Vua George Đệ Tam đang trị vì Anh Quốc và lúc đó "Hoa Kỳ" còn dưới quyền điều khiển của Anh, nên họ lấy tên Hoàng hậu đương thời mà đặt cho vùng đất này là Charlotte-The Queen City tại North Carolina
Mình đến nơi đậu xe mang xe ra lúc 11 giờ sáng. Sau 4 ngày liền thiếu ăn mất ngủ, giờ mình cảm thấy đói. Ghé vô tiệm 711 đổ xăng, mua ly đá viên, 53 xu, để thấm mặt cho tỉnh, và mua một khúc sandwich lạ nửa Tây nửa Việt có tên "Banh Mì Sub". Người ta chỉ cho dưa chua vô thôi còn thịt nguội các thứ vẫn là ham, mình chỉ nhai được hai miếng rồi nuốt hông vô nữa. Nghĩ đến 10 tiếng đồng hồ lái xe về nhà tự nhiên thấy xa ngút ngàn. Thôi thì mình ráng tới đâu hay tới đó, giờ này không có Mạ thì mình không gồng sức nữa.
Lái xe mới có nửa giờ mà mình cứ leo lên lề đường mãi cũng may người ta cắt đường răng cưa nó đánh thức mình dậy chớ không thì mình đi khỏi lề còn xa hơn nữa. Khăn thấm nước đá cũng không đủ làm mình tỉnh, thấy bảng ngoài Quốc Lộ 85 McDonalds, mình rẽ vô giữa trời nắng mình thả ghế ra nằm nghỉ một chút. Nắng North Carolina cũng không thua gì nắng ở Florida, nóng như bên lò nấu, mình tỉnh dậy xem đồng hồ, whoahhh, mình đã ngủ quên hơn 1 tiếng rồi. Dậy đi thôi! Mình vô tiệm rửa mặt cho tỉnh rồi lên đường đi tiếp.
Vừa mới lên Quốc Lộ 85 đi độ 15 phút gì đó, tự dưng gió thổi đến rất mạnh, chiếc xe chao trên đường như tàu gặp sóng biển, những chiếc lá xanh, giấy, rác, bao nhựa ... cuốn vòng bay tròn trên không trung cách xe mình không xa, nó nằm ở độ cao khoảng 40-50 feet, cây cối bên đường bị vặn gãy răng rắc ngay trước mắt mình. Gio' thổi ngang rất mạnh, mi`nh cố giữ tay lái cho chặt để xe không bị chao nghiêng. Mình cứ thầm nghĩ, hông lẽ mình đang gặp cơn lốc xóay đang cuốn qua đây, mình vẫn chưa đi xa mấy từ phi trường Charlotte. Cũng may mình vừa ngủ lấy sức một chút chứ không thì...
Mười ngày sau mình có một chuyến bay khác về Florida, chuyến này lại quá giang tại phi trường Charlotte, mình mới vô tình "khám phá" một điều mà từ lâu nay chưa biết đó là tornadoes lốc xóay đi qua đây rất thường.
***
Sự sợ hãi từ cơn lốc ám ảnh nên mình lái được khoảng 1 tiếng rưỡi, cơn buồn ngủ lại ập đến, lần này còn nặng hơn lần trước, leo lề hoài. Trong mơ màng mình nghĩ đến tai nạn xe. Trong tiềm thức mình nói.. Không được, mình phải an toàn về đến nhà để không ai phải lo, và mình còn một đời sống dài... Vừa thấy tấm bảng bên đường có phòng ngủ, vậy là mình rẽ vô lần hai, ti`m bóng cây để đậu xe trong khuôn viên khách sạn, họ có cameras để theo dõi trên đất của họ, không như lần trước, lần này mình hạ hết cửa sổ xuống, mình phải ngủ no một giấc.
Nắng chiều hạ dần xuyên qua khung cửa sổ xe đánh thức mình dậy. Xem đồng hồ, whoahhh mình đã ngủ hơn 2 tiếng. Mình về thôi, mình mà còn nằm đây nữa thì sẽ không biết đến bao giờ mới về đến nhà.
***
Lái qua địa phận Virginia nắng nhạt dần. Đến Washington DC/Maryland trong khung trời ảm đạm mưa lất phất. Đến Delaware trời tối đen mưa nặng hạt, hãng DuPont thấp sáng một vòm trời bên giòng sông thật đẹp. Đến Philadelphia/New Jersey/New York trời sấm sét nổ ầm ầm trên đầu, mưa trút gió mạnh như bão cuối thu, một mình lầm lũi trên xa lộ không đèn, tự dưng thấy tủi lòng muốn khóc, nào ai có hiểu. Gắng gượng đến phút này lại buồn ngủ, lái xe trong đêm mưa bão mắt mình chỉ nhìn một điểm, đây là điều rất nguy hiểm khi lái xe. Nhi`n một điểm sẽ đưa mình vào trạng thái buồn ngủ rất nhanh, biết vậy nhưng không tránh khỏi vì mình không còn gì chung quanh để nhìn, mình muốn gọi một ai đó nói chuyện để giữ cho mình thức, nhưng không, không một ai. Buồn!
Càng về khuya mình lái xe mỗi lúc mỗi chênh vênh, con đường càng dẫn về sâu trong rừng, ngày trước mình lái thấy toàn màu đen, nhưng hôm ấy mình thấy chung quanh mình là ba tấm vách cao vút toàn màu trắng mờ đục, những tấm vách ấy mỗi lúc mỗi gần kề vào xe. Ẩn sâu trong tiềm thức, mình vẫn biết mình còn một giờ nữa là về tới nhà, ô nước đá giờ thành nước ấm. Thôi thì mình bồng bềnh tới đâu hay tới đó. Chắc có lẽ có ai đó dẫn lối đưa đường, mình đã về đến đỉnh núi, trời đang về sáng mình lênh đênh chìm dần vào trong sương mù như những tầng mây khói trắng, chiếc xe xé từng vạt mây để xuyên xuống dốc ở độ nghiêng 45. Mình đi trong tiềm thức, về đến nhà 3 giờ sáng ngày 3 tháng 7, giông gió sấm sét sáng trời như ngày mình ra đi ... Vừa lúc đó Ba gọi mình, "Ba đã đến Houston", chuyến bay của Ba cũng gặp nhiều trắc trở.
Một chuyến đi và về trong giông bão của mình sẽ không bao giờ quên trong đời. Chắc có lẽ bạn thắc mắc vì sao mình phải gian nan đến như vậy, đó là vì chữ... TÍN.
***
Biểu tượng của phi trường Charlotte, North Carolina
Tất cả các con đường lớn nhỏ nơi đây đều có dể dấu vương miện
Ngày hôm đó Charlotte nắng đẹp 85 độ mà nhận tin như thế này
Ngày 12/7 mình bay đến Tampa, lại một lần nữa mình tạm đặt chân trên sân bay Charlotte, lúc này có tí thời gian, mình đi washroom mới giật mình khi thấy dấu hiệu Lốc tại đây. Hoa' ra vùng đất Charlotte này thường có bão lốc đi qua. Whoahhhh, hông ngờ hôm đó 2/7 mình còn phước lớn, lốc xoáy đi qua mà mình không bị gì. Whoahhh, Anh và Bạn có tưởng tượng được không? Mình về nhà mấy ngày mà mình cứ tưởng là mình bị "mộng du trong cơn lốc" khi lái xe ở vùng Charlotte.
Ngày 20/7/2023 lại có bão lốc bốc luôn mái tòa nhà của Pfizer. Co' người còn chưởi cái đồ ác giả ác báo là phải rồi...
Mời Quý khách xem bão lốc phá tiêu tòa nhà Manufacturing Plant của Pfizer tại North Carolina
Củ hủ dừa khô, hồi trước bên Forum kia, thấy hai chị nói củ hủ dừa là lấy từ gốc (chị này là Tây 100%), còn chị kia thì bảo lấy từ ngọn (chị này là Tây Lai). Mình hong lai tây thì mình ngồi đọc, chứ hồi nào giờ có biết củ hủ dừa là giống chi.
Có một bữa mình dạo chợ, thấy anh chị kia cầm bì củ hủ dừa khô rồi giải thích cho vợ biết là củ hủ dừa là từ nguyên cây dừa, mình đi ngang qua hóng tai nghe vậy là ba^'m nút stop liền . Lấy một gói đem về cho Mạ xem. Khi về nhà mình quên biến, Mạ đi tìm cái gì đó, Mạ mới tìm ra gói hủ dừa. Mạ gọi:
- Con mua gói ni nơi mô?
- Con mua ngoài chợ, muốn xem cho biết.
- Con mau ra chợ mua cho Mạ một thùng.
- Răng rứa?
- Hồi trước chùa có Pháp hội rồi có một bà mang thức ăn vô chùa nấu cúng nhiều lắm, nhưng có một loại nhìn giống măng tươi, trắng trên chiếc dĩa nhỏ chỉ đủ gắp một đũa . Ai nhìn cũng chê ít, không ai thèm ăn, họ lựa toàn dĩa to thức ăn nhiều. Mạ tò mò món gì sao bà đó cúng chùa rồi mà còn kẹo. Vậy là Mạ lấy một dĩa ăn thử. Ohhh, sao mà nó ngon ngọt giòn, quá sức tưởng tượng. Mạ mới vô bếp hỏi đầu bếp món gì trong dĩa nhỏ, ai cũng chê, mà sao ngon quá vậy. Bà đầu bếp mới tiết lộ là... Củ Hủ Dừa... Loại này đắt tiền lắm người ta mang cho tôi có ít nên tôi nấu và gắp ít để dâng cúng cho đủ bàn. Vậy là Mạ hỏi thăm người ta có ai về Việt Nam, mua giùm Mạ gửi tiền công luôn, nhưng hông có ai nhận.
Xe buýt của phi trường Charlotte chở khách miễn phí ra vô từ nơi đậu xe
Mình mang về một cây lan dại. Mạ nhất định cản mình, còn nói con gái trồng lan là ế chồng cả đời . La`m mình cười quá. Mạ còn dẫn chứng bà kia bà nọ, trồng hoa lan để bán, nhà có 3 cô con gái, đứa nào cũng đứng tại chỗ không có chồng được
Bánh mì nửa Tây nửa Ta ăn hông giống chi gần phi trường Charlotte
Last edited by trungthu on Wed Jul 26, 2023 6:24 am; edited 3 times in total
trungthu
Re: Mánh mung đủ trò
8DonCo wrote:Dạo nầy Delta Airlines chơi chiêu dù book vé rẻ nhứt cũng được "free change", sounds too good
Nhưng đến khi mình change mình đưa chuyến bay cho họ thì không có nhưng nêu mình mua thì có
Những chuyến bay bầm dập trong lãng du ký của tt ở trên là đều từ hãng bay Spirit, bay hãng này họ không cho 1 giọt nuớc . tt đã có chút kinh nghiệm thương đau với hãng này cách đây vài tháng vì thấy họ có vé rẻ . Gặp rồi mới biết ho. ... " mánh mung đủ trò " ... Nhưng tại sao tt lại bay nữa, vì họ giữ tiền của mình lại ...
Rất ít khi hãng S bay ontime mặc dù đuợc để ontime, nhưng bắt khách chờ mỏi mệt luôn, khi thì "engine" bị hư, chờ chuyến khác tới đón, khi thì đổi cửa xa thật xa làm bà con chạy hộc xì dầu, rốt cuộc quay về chốn cũ ....
Họ chơi chiêu ... đánh em bé cho đau rồi cuối cùng đưa viên kẹo dỗ ngọt ... lại đây chú yêu ....
Họ huỷ chuyến bay không đền bù chi cả, nhưng điều làm bực nhất là họ không trả tiền lại . Giữ credits trong vòng 3 tháng, hong dùng là mất luôn .
mình cãi nhau với họ .... đâu phải tôi là người huỷ ... các người huỷ đã không trả tiền khách sạn, muớn xe, đậu xe cho tôi, bây giờ còn đòi "lấy luôn tiền" của tôi nữa là sao .... I was mad at the airport for 3 minutes. Then, I ran out of timẹ ...
I called them back when I was in Houston, they had me on the phone line for 2 hours waiting . Lại cãi với nhau nữa, nó nhất định không trả tiền lại . Cuối cùng nó đồng ý trả với điều kiện cancelation fees
Giá vé là $254, cancellation fees là $252 wow they made me really really mad .
Cuối cùng tt nói:
- Tôi đã không đòi mấy người bồi thường cho tôi tiền khách sạn, tiền muo+'n xe, tiền đậu xe các thứ, chưa nói đến Ba Mạ tôi khi đến phi trường là gnười khoẻ, sau 7 tiếng đồng hồ họ thành người bệnh .... Nếu mấy người không hoàn tiền vé đủ lại cho tôi , tôi sẽ mang ra toà, íts up to you which option you choose, a thousand or few millions ?
Ong trên phone lập tức trả tiền lại cho tt , to^ng? co^n.g la` 4 ve'
I promise myélf, will not ever never use Spitirt Ảilines again.
Amrican Airlines là vẫn còn tốt, 1 personal + 1 carry on at NO Charge . Services on air are dêcnt .
United thì ban nên cẩn thận, nếu mình mua vé qua online middleman, by default thì nó thuộc hạ cấp (basic) mà nếu hạ cấp thì nó hông cho mình selfcheckin online , bắt mình phải làm truớc mặt họ để họ cân đo đếm baggage của mình . Rất phiền và hồi hộp nhất là những chuyến đi sáng sớm
trungthu
Similar topics
» Đúng là mánh mung
» Mánh , mung , manh , mùng , mềnh ... Chia sẽ ...
» Nghe nói là cắt lá thì cây sẽ ra nụ và mạnh hơn
» Thần Hộ "Mạnh"
» Mánh goi EDD .....
» Mánh , mung , manh , mùng , mềnh ... Chia sẽ ...
» Nghe nói là cắt lá thì cây sẽ ra nụ và mạnh hơn
» Thần Hộ "Mạnh"
» Mánh goi EDD .....
Page 1 of 1
Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum