Our forum runs best with JavaScript enabled !

HOA ĐỘC

View previous topic View next topic Go down

HOA ĐỘC Empty HOA ĐỘC

Post by Skyy Tue Jul 04, 2017 11:32 am

Về rồi hả con. Người đàn ông gầy gò ngồi trước hiên nhà, vẻ mặt khắc khổ, hỏi nó với giọng hiền hoà.

- Dạ! Bố chưa ngủ àh? Muộn rồi bố đi ngủ đi!
Người đàn ông ầm ừ vài tiếng rồi bước thật chậm vào trong, ông đã ngồi đợi nó từ lúc chiều, lúc mà nó gọi cho ông và nói vỏn vẹn một câu: "tối nay con về".

Mặc cho mẹ nó cứ nhắc ông vào nghỉ, ông vẫn muốn ngồi đợi nó, tưởng chừng ông đã mệt mỏi lắm rồi.

Vào phòng, giờ chỉ còn nó với bóng đêm và sự tĩnh lặng đáng sợ. Nó đang chờ đợi, chờ đợi cái kế hoạch lập ra năm năm liệu có hoàn hảo như đã sắp đặt.
Nước mắt rơi xuống, nước mắt của kẻ sát nhân. Nó không khóc vì sự tiếc thương kẻ thù, nó chỉ khóc cho quá khứ thôi.

Một ngày, hai ngày vẫn không có động tĩnh. Ngày thứ ba báo đăng tin "Một người đàn ông ở Illinois đã chết do ngộ độc chất cicutoxin. Theo điều tra sơ bộ của cảnh sát, trong cửa hàng của ông ta có một chậu hoa cần nước, có thể đây là nguyên nhân cái chết. Trong rễ cây cần nước có chứa chất độc cực mạnh mà chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ mất mạng."

Điều đó đồng nghĩa với việc kế hoạch của nó đã đánh lừa được cảnh sát...

- Perry chết rồi! Người ta nói anh ta tự sát.

- Tôi cũng vừa biết tin sáng nay thôi, tự sát hay không điều đó tôi không rõ.

Ông Doug vẫn không ngẩng mặt lên, như không hề quan tâm, cắm cúi đọc mấy trang sách còn dang dở.

- Nếu đây là quả báo của Per thì quả là một nỗi đau lớn, trả giá quá đắt.

- Mẹ à! Nỗi đau thật sự chính là sự mất mát chứ không phải là cái chết.

- "Bell, con đang nói gì vậy" ông Doug có vẻ ngạc nhiên trước câu nói đầy ẩn ý của con mình.

- "Không có gì bố à!"

Sự mất mác, nó chơi trò được và mất với ông ta suốt 5 năm. Vì đơn giản, nó muốn ông ta chịu sự đau khổ tột cùng trước khi nó kết liễu cuộc đời ông ta, nhưng một con báo đùa giỡn với con mồi trước bữa ăn.

Năm năm trước, nó gặp lại ông ta với một bộ dạng khốn khổ. Perry đứng trước cổng nhà nó với quần áo tả tơi, bẩn thủi, gương mặt hốc hác. Ông ta nợ một khoản tiền rất lớn và đang bị truy sát. Lúc đó bố mẹ nó đã dang tay cưu mang mà không hề nghĩ đến những điều ông ta đã gây ra cho họ trước đây.
Nhưng có lẽ là ý trời, là ý trời khiến ông ta phạm sai lầm một lần nữa. Và lần này, ông ta phải trả giá...

"- Perry! Anh đã làm gì mà mắc khoản nợ lớn thế chứ?"

Ông ta cúi gầm mặt xuống, giọt nước mắt rơi xuống bát súp trên bàn. Ông ta im lặng.

"- Thôi anh ăn đi, có lẽ anh đã đói lắm rồi! Anh cứ tạm ở lại đây, vợ chồng tôi không phiền vì điều đó đâu"

Ông Doug vừa nói vừa vỗ vai Perry như muốn trấn an.

"- Cảm ơn cậu!" Perry vẫn không dám ngẩng đầu lên. Có vẻ rất hổ thẹn.

Vài ngày sau, Perry mới nói với Doug lý do ông ta lâm vào hoàn cảnh này. Sau khi ông ta lấy hết tài sản của ông Doug, tưởng rằng mình sẽ giàu có. Nhưng thứ không phải của mình thì sẽ không thuộc về mình. Ít lâu sau, cơ nghiệp nhiều năm tan biến trong tay Perry. Ông ta đánh bạc, sống xa xỉ và vướng vào bọn cho vay nặng lãi.

"- Tôi không có tiền Perry àh, anh cũng biết mà."

Nó cười khẩy khi nghe bố nói thế với Perry. Nếu như nhiều năm trước, ông ta không lấy đi tất cả của gia đình nó thì có lẽ bây giờ ông ta không bần cùng đến mức này và bố nó chắc cũng sẽ có tiền giúp ông ta...

Hôm đó là một ngày mùa thu đìu hiu.

"- Xin anh đừng làm vậy, cả nhà của tôi sẽ chết mất. Tôi xin anh, Doug bị tim, ông ấy mà biết chuyện chắc không sống nổi đâu"

"- Không sống được thì chết đi. Câm miệng, cuốn gói và biến đi."

Tim nó như vỡ tung, tiếng khóc não lòng đó, không ai khác là của mẹ nó. Bà vừa khóc vừa cầu xin người đàn ông mà nó vẫn thân thiết gọi là chú Per. Nó nép sau cánh cửa, nó không đủ dũng cảm để chen ngang cuộc đối thoại. Một con bé vừa tốt nghiệp trung học, hiền lành và không biết gì ngoài học và học. Lần đầu tiên nó chứng kiến chuyện này, nó như bị đóng băng.

"- Xin anh, tôi van xin anh mà! Đừng lấy đi tất cả"

"- Không phải bà muốn chết sao?" ông ta chỉ ra phía cửa sổ bên ngoài, một hàng cây trúc đào hồng thắm. Ông ta mỉm cười, bước lên lầu. Mặc cho mẹ nó ngồi khóc vật vã như sắp ngất.

Nó cũng khóc, chạy vội ra ngoài. Nó cứ chạy, cứ chạy. Rồi bước chân chậm lại, nó đã quên mất một điều quan trọn. Linh cảm điều chẳng lành, nó chạy hết sức về nhà.

Sau đó, một hình ảnh làm nó khiếp sợ, nó không bao giờ muốn nghĩ đến, vì chính điều đó đã làm thay đổi cuộc đời nó mãi mãi...

Sau cánh cửa, ông Doug nằm bất động trên sàn, hai tay ôm ngực. Phía trong, vợ của ông đang nằm vật vã trên ghế so- fa, mắt trợn ngược và có vẻ rất đau đớn, bà ta đang ngậm trong miệng vài lá trúc đào để tự vẫn. Giờ đây, bố mẹ nó sắp chết, nó đang dần mất đi những điều ý nghĩa của cuộc đời.

Vô thức, nó thét lên thật to, mong sao ai đó đến giúp. Nhưng không ai cả, không một ai đến. Ông ta vẫn ở trên tầng thượng, ngồi ung dung như không có việc gì. Ông biết rằng, nếu Doug chết, số tài sản hiển nhiên thuộc về ông ta mà chẳng cần đôi co, kiện tụng. Nếu cảnh sát có hỏi, ông ta chỉ việc nói rằng: "tôi đang tắm và tiếng nước quá lớn khiến tôi không nghe được gì dưới nhà." Cảnh sát chẳng thể buộc tội ông ta, vì hiển nhiên đây là một vụ tự sát. Và thật không may người chứng kiến lúc đó- ông Doug thì lại quá sốc nên lên cơn đau tim. Cứ thế, Perry vẫn ở trên phòng của ông ta và vờ như thể không hề biết chuyện gì.

May thay, họ không chết. Bác sĩ nói đó là phép màu. Bố mẹ nó được cứu chữa khá muộn, nhưng họ vẫn còn sống.

Sau những điều đã xảy ra, bệnh tim của bố nó trở nên trầm trọng hơn, ông không thể làm việc như xưa và sức khoẻ trở nên suy kiệt. Mẹ nó cũng không khá hơn, bà như người mất hồn, không nói không rằng. Bà cho rằng mình là nguyên nhân của mọi việc. Rằng nếu bà không tin tưởng giao xưởng gỗ cho Perry trong khi chồng bà bị ốm thì có lẽ gia đình bà đã không trắng tay như bây giờ. Suy nghĩ đeo bám tâm trí của bà, phải rất lâu sau bà mới trở lại bình thường.
Luôn thắc mắc tại sao bố nó không màng đến số tài sản đó nữa, ông không nhắc đến, cũng không về lại nhà mình. Nhưng nó không hỏi, có lẽ dù có kiện tụng cũng không được gì.

Những tháng ngày sau đó, gia đình nó đã trãi qua cuộc sống rất khó khăn. Là người nhập cư, người thân duy nhất ở đất nước xa xôi này chính là Perry và hắn chẳng khác gì một con thú với rất nhiều dã tâm. Bằng thủ đoạn của mình, trong suốt 1 năm hắn xin ở tạm và ngỏ ý muốn cùng làm ăn với Doug. Lợi dụng lòng tin của vợ chồng người bạn thân, hắn đã thâu tóm tất cả tài sản về tay mình.

Không tiền, không nơi ở, cuộc sống dường như là địa ngục. Một lần bố nó nói trong tuyệt vọng: "phải cố gắng sống, đến khi nào không sống được thì chúng ta sẽ ra đi cùng nhau. Khi ấy cơn ác mộng này sẽ kết thúc." Nhưng chỉ nói thế thôi, ông không muốn vợ con mình phải chết. Ông đã cố sức làm việc dù sức khỏe không cho phép. Nó biết điều đó, đau lòng vì điều đó, nó đi kiếm tiền, làm việc từ tờ mờ sáng đến tối khuya, nó muốn kết thúc cái hình ảnh bố mẹ nó phải ngủ ngoài đường và nhận thức ăn từ thiện.

Rồi mọi chuyện cũng đi vào quỹ đạo sẵn có. Cơn ác mộng không kết thúc, nhưng khi ấy con người đã thích nghi với cơn ác mộng. Suốt nhiều năm miệt mài kiếm tiền, cuối cùng nó mua được căn nhà nhỏ ở một thị trấn yên bình cho bố mẹ. Cuộc sống bình lặng và không ai muốn nhắc đến quá khứ nữa. Nhưng nó vẫn sẽ không quên...

"- Ông Doug, chúng tôi tình nghi ông liên quan đến cái chết của một người tên Perry J, mời ông đi theo chúng tôi!"...

"Tại sao các ông lại bắt bố tôi, không phải đây là một cái chết ngoài ý muốn sao? Mỗi năm ở Mỹ có cả trăm cái chết bất thường, cứ mỗi khi như vậy các ông lại bắt ai đó vô tội àh?"

"- Chúng tôi phát hiện ra vài tình tiết mới của vụ án và chỉ muốn làm rõ chứ không có ý buộc tội ai cả."

"- Tình tiết mới?" Điều này nằm ngoài kế hoạch của nó.

"- Đúng vậy, có người nhìn thấy vài hôm trước khi vụ án xảy ra, bố cô đã đến cửa hàng của ông Perry và hai người đã to tiếng." Ngài thanh tra có vẻ khó chịu với cô gái này. Kể từ khi cô bước vào đây, câu nào của cô ta cũng rất sắt bén và đôi khi có cảm giác bị tra hỏi.

"- Bố tôi sao?... " Bố nó có việc gì mà lại đến gặp Perry chứ. Từ năm năm trước, kể từ cái ngày nó yêu cầu Perry ra khỏi nhà, nó đã không muốn bố mẹ gặp Perry thêm lần nào nữa.

- "Thế ông có biết họ cãi nhau về vấn đề gì không?"

- "Tôi nghĩ đó là việc của chúng tôi, cô Isabella àh! Và còn một điều nữa trong vụ án cho thấy rằng chúng tôi không vô cớ bắt ai cả. Trong lọ đường của Perry, có một viên đường bị tẩm chất độc."

- "Sao, viên đường tẩm độc àh?..."

Cuộc trò chuyện bị một cảnh sát cắt ngang:

- "Ngài thanh tra, có thanh tra Jackson muốn gặp ngài!"

Nó ngạc nhiên: "là Jackson, anh ta đến đây để làm gì?"...

30 phút sau, thanh tra quay lại với vẻ mặt đăm chiêu.

- " Bố cô đã được bảo lãnh, nhưng tôi có vài việc muốn hỏi cô"

- " Vâng, thanh tra cứ hỏi. Nhưng tôi có thể được biết ai đã bảo lãnh cho bố tôi không?"

- " Thanh tra Jackson, anh ấy nói ông Doug bị bệnh tim và việc tra hỏi phải được sự đồng ý của bác sĩ". Ngài thanh tra nói tiếp: - "Bố cô vẫn không chịu nói gì về nội dung cuộc cãi nhau với Perry nên chúng tôi vẫn phải nghi ngờ ông ấy liên quan đến vụ án hoặc cũng có thể ông ta có âm mưu giết Perry."

- "Bố tôi không giết Perry!" Vẫn thắc mắc về lý do bố nó đến gặp Perry và về viên đường tẩm độc mà nó không hề biết, nhưng có một điều mà nó dám chắc. Nó là người giết Perry, không phải bố nó. Nhưng làm sao có thể giải thích về viên đường. Hoàn toàn không phải tình cờ. Ai đó đã tẩm chất độc vào viên đường và chắc hẳn đã dùng thủ thuật nhỏ để Perry không phát hiện ra nhằm đầu độc ông ta.

Ngoại trừ nó, còn ai có ý định giết Perry...

Cuộc nói chuyện có vẻ chẳng thu được kết quả gì. Isabella đưa ra nhiều bằng chứng cho thấy rằng tình bạn của bố cô và nạn nhân rất sâu sắc. Cụ thể là việc bố cô đã không ngại nguy hiểm, cưu mang Perry khi ông ta bị truy sát.

Vụ việc Perry bị truy sát, thanh tra cũng biết. Lần đó, sau khi bắt được bọn tội phạm, thanh tra đã mời Perry đến để làm nhân chứng. 5 năm trước, một băng nhóm tội phạm luôn làm ngài thanh tra trẻ tuổi phải đau đầu vì sự lộng hành ngang nhiên, nhưng anh lại không tìm được đầy đủ chứng cứ để kết tội chúng. Và khi mọi thứ trở nên bế tắc, có một người ẩn danh đã gửi đến cho anh những chứng cứ anh cần, kèm theo đó là cách để tóm gọn bọn chúng. Anh luôn thầm cảm kích người đã giúp anh. Nhưng ngài thanh tra đâu biết được rằng, người ngồi trước mặt anh bây giờ chính là người đó. Và việc cô giúp anh chỉ là một phần trong âm mưu báo thù của cô đối với Perry.

- "Nguy hiểm đấy! Thứ đó có thể làm anh mất mạng" Lời cảnh báo của ngài thanh tra khiến anh cảnh sát đang ôm chậu hoa nhỏ xanh mặt, vội đặt xuống, nhìn thanh tra như chờ đợi gì đó.

- "Sẽ không sao đâu. Chất độc của hoa cần nước chỉ nằm ở rễ thôi." Nó nhận ra chậu hoa đó, công cụ giết người của nó.

- "Cô có vẻ cũng biết về loại hoa này đấy chứ?" vừa nói ngài thanh tra vừa ra hiệu cho anh cảnh sát cứ tiếp tục, không có gì nguy hiểm nữa.

Nhận ra giọng điệu nghi ngờ của ngài thanh tra. Nó cười nhạt, bình thản: "Loại cây này khá phổ biến ở nơi tôi sinh ra, đứa trẻ nào cũng được mẹ chúng dạy về việc phân biệt hoa thường và hoa độc".

Có lẽ đây là một vụ án khó, ngài thanh tra không tìm được thêm điểm khả nghi nào, dường như anh đang đi sai đường...

- "Cảm ơn anh đã giúp bố tôi"

- "Đó là việc tôi nên làm. Tôi biết bố em không làm việc đó"

Câu nói của Jackson làm nó ngạc nhiên. Liệu câu nói của anh ta có ẩn ý gì chăng? Anh ta cũng là thanh tra, chẳng lẽ anh ta đã biết được gì...

Một ngày muà đông, dưới ánh đèn điện lập loè, cô gái ngồi trên chiếc ghế đá công viên, tay ôm chậu hoa trắng với những hoa nhỏ li ti như bông tuyết. Thanh tra vừa đến hiện trường của một vụ án mạng, hiện tại kẻ giết người hàng loạt vẫn lẫn trốn.

- "Cô gái, tôi nghĩ cô nên về nhà. Ngồi trong công viên lúc 1h sáng không an toàn cho cô đâu".

Cô gái vẫn im lặng, gương mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc.

- "Có một vụ giết người cách đây hai dãy phố, thủ phạm là người có vấn đề về thần kinh, nạn nhân của hắn điều là những cô gái trẻ..." thanh tra cố thuyết phục, nhưng lời nói của anh bị cô gái cắt ngang.

- "Anh là cảnh sát sao?"

- "Tôi là thanh tra!... thứ kia...hoa cần nước đúng không?"

- "Thanh tra cũng biết về nó àh." cô gái vẫn bình thản không để tâm đến vẻ ngạc nhiên của thanh tra. Thanh tra từ từ ngồi xuống, không rời mắt khỏi chậu hoa:

- "Nó là một loại thực vật nguy hiểm". Quan sát, thanh tra nói tiếp: "Nhưng cần nước là loài hoa dại, còn chậu hoa này..."

Cô gái tiếp lời:

- "...đã được lai tạo, chất độc chỉ tích tụ ở rễ, không nguy hiểm lắm".

Viên thanh tra có vẻ hoài nghi, nhưng nếu là loài hoa mà anh ta từng thấy, chỉ cần chạm nhẹ vào lá cũng đủ bị trúng độc. Dù gì việc một cô gái ôm chậu hoa độc ngồi giữa công viên vào nửa đêm cũng khiến thanh tra thấy thú vị.

- "Jackson, tên tôi là Jachkson. Cô tên gì?"

- "Isabella"...

- "Bố có thể nói cho con biết bố đi gặp Perry để làm gì không?" Giọng nói nhẹ nhàng như khẩn xin, nó mong bố nó nói ra một lý do chính đáng để ông có thể thoát khỏi sự nghi ngờ của cảnh sát. Ông im lặng, vẻ mặt buồn rầu. Bầu không khí trở nên tĩnh mịt, u ám và ngột ngạt. Nó đã không mong muốn điều này. Vẫn tưởng sau khi giết kẻ được cho là hiểm hoạ đối với gia đình nó. Tất cả sẽ trở nên tốt đẹp hơn. Nào ngờ ai đó đã phá hỏng tất cả.

Nó vẫn không hối hận về việc đã giết Perry. Những ngày đầu gặp lại ông ta sau khi ông ta suýt gián tiếp lấy mạng bố mẹ nó, gương mặt tội lỗi, những lời nói tủi hổ phần nào làm gia đình nó động lòng. Vẫn tưởng chú Perry ngày xưa, người vẫn thường cõng nó trên vai, luôn che chở mỗi khi nó phạm lỗi đã trở về. Nào ngờ mọi chuyện bấy lâu chẳng bao giờ là thật. Tình cờ phát hiện ra Perry đang tìm thứ gì đó trong phòng bố nó. Chẳng nghi ngờ gì nữa, ông ta đang tìm con dấu. Perry vẫn là một diễn viên tài tình, một kẻ hai mặt, con cáo già nguy hiểm. Nó đề nghị nói chuyện riêng với Perry, mời ông ta rời khỏi nhà như một cách giải quyết êm đẹp. Nhưng con cáo đã lộ mặt thật, tức tối vì bị vạch trần. Perry đã cho nó biết điều nó không nên biết. Bố mẹ nó không thể sinh con và nó chỉ là đứa trẻ được nhận nuôi trong sự miễn cưỡng của họ.

Có lẽ chính vì nguyên nhân đó, từ lúc nhỏ, bố mẹ không bao giờ nói lời yêu thương nó. Khi cố ôm họ, họ luôn muốn đẩy nó ra, né tránh sự yêu thương của một đứa trẻ. Nó đã quen với việc đó và nếu Perry không nói, nó cũng chẳng để tâm.

Perry là một kẻ phản bội, ông ta nói ra bí mật của bố mẹ nó là muốn ly gián nó với bố mẹ. Nhưng Perry đã lầm, Isabella trước mặt ông ta không còn là cô bé khờ khạo trước kia, mục đích của ông ta đã bị nó nhìn thấu...

- "Đã lâu rồi tôi với cậu không ngồi lại với nhau như thế này nhỉ".

- "Tôi và cậu làm bạn được bao lâu rồi?" Ngài thanh tra gục mặt, tay vẫn cầm chai bia đã uống gần cạn.

- "Khá lâu rồi, từ lúc chúng ta mới vào ngành, 6 hay 7 năm gì đó."

- "Thời gian lâu thế mà tôi vẫn chưa hiểu được cậu, Jackson àh!"

- "Cậu đang nói gì vậy?"

- "Tôi đã rất bất ngờ?"

Jackson như đã hiểu ý bạn mình. Anh cười nhạt, mắt nhìn xa xăm.

- "Hôm đó, cửa hàng bách hoá bị trộm. Tên trộm đã bẻ camera sang một hướng khác để không bị nhận diện, mãi đến tận sáng chủ cửa hàng mới phát hiện ra. Trùng hợp là camera đã quay được..."

- "Tôi hiểu rồi".

- "Tôi thật không hiểu. Cậu và Perry có quan hệ gì chứ?" Ngài thanh tra cau mày.

Đúng là anh và Perry không có mối quan hệ nào cả. Anh giết Perry chỉ là muốn bảo vệ cho người anh yêu.

Từ khi gặp Isabella- cô gái bí ẩn, anh đã phải lòng cô. Nhưng anh là một thanh tra, những điều bí ẩn đối với anh như tấm màng che trước mắt, rất khó chịu. Anh âm thầm điều tra về cô và biết được rằng cô có mối quan hệ nào đó với Perry. Khi ông ta gặp khó khăn, cô giúp đỡ ông ta nhưng không ra mặt. Anh luôn thắc mắc về điều đó, cho đến khi nhận ra được rằng, những điều anh thấy không đơn giản như vậy. Cô gái nhỏ nhắn với gương mặt lương thiện đang có một âm mưu ghê gớm. Cô tung ông ta lên thật cao rồi để ông ta rơi xuống. Cho ông ta cảm giác vui sướng tột cùng rồi lại đau đớn tột cùng. Quả là một sự trả thù tàn nhẫn. Cứ tưởng chết là đau đớn nhất. Nhưng cô đang khiến cuộc sống của ông ta còn đau khổ hơn cái chết...

Đã quá khuya, trong bóng tối, ngài thanh tra ngồi bên chiếc bàn làm việc, trong đầu tự hỏi vì sao mình lại phải suy tư như thế này, từ lúc biết Jackson có âm mưu giết nạn nhân, dù không phải là kẻ giết người nhưng việc tù tội là không thể tránh khỏi, giờ đây anh đã có quyết định của riêng mình.

Vụ án khép lại, chi tiết về viên đường và đoạn băng ghi hình đã được thanh tra che đậy. Không ai bị tình nghi và cũng sẽ không có thêm một cuộc điều tra nào nữa. Ngài thanh tra gọi đó là sự trả ơn. Nếu không có Jackson thì có lẽ anh đã mất mạng trong một lần truy bắt tội phạm. Dù là bạn nhưng cũng chẳng ai đủ dũng cảm đỡ đạn cho bạn mình. Jackson giải thích rằng mạng sống của anh không quan trọng bằng của thanh tra vì thanh tra còn có gia đình, có những người yêu thương còn Jackson thì không. Điều đó cũng lý giải cho việc Jackson đã ích kỷ để bảo vệ người mình yêu.

Jackson tình cờ phát hiện Perry dính líu đến một tên sát thủ và anh đã nghĩ người ông ta muốn giết hại là Esabella. Anh đâu biết rằng Perry hoàn toàn không nhận ra sự có mặt của Esabella trong cuộc sống của ông, ông tìm gặp tên sát thủ là vì một chuyện khác.

Nhưng ông ta nào ngờ chính việc đó đã mang đến cái chết cho mình. Esabella cũng biết việc Perry tìm gặp một tên sát thủ nguy hiểm. Vì bản chất xấu xa của ông ta, nó cũng nghĩ ông ta đang muốn làm hại ai đó nên nó đã ra tay trước khi ai đó bị làm hại. Trong những chậu hoa Perry trồng, có một chậu hoa mà ông ta thích nhất, hoa cần nước. Chậu hoa là một món quà mà ai đó đã gửi cho ông, kèm theo đó là vài thông tin về loài hoa này. Ông đã nghĩ rằng loài hoa này sẽ mang lại nhiều lợi nhuận khi ông lai tạo và bán nó cho những người thích mạo hiểm trồng hoa độc. Do đã biết đây là loài hoa độc nên ông rất cẩn thận với nó, nếu không do Esabella cố tình đầu độc ông ta bằng việc bỏ độc vào thức ăn thì hẳn sẽ không bao giờ ông sơ suất để mình bị trúng độc.

Có những bí mật không nên tiết lộ...

Ngày hôm đó ông Doug nhận được cú điện thoại không mong muốn từ người bạn cũ. Perry nói rằng nạn nhân của một tên sát thủ là nữ doanh nhân, hắn tìm thấy nhật ký của bà ta, trong quyển nhật ký có nói đến Perry và đứa con mà bà đã không muốn Perry biết về sự tồn tại của nó. Tên sát thủ nghĩ hẵn đây là một thông tin có thể buôn bán được nên hắn đã cố tìm và liên lạc với người đàn ông tên Perry.

Ông Doug nhận ra ý muốn của Perry. Perry đã được tên sát thủ cung cấp thông tin về đứa con gái thất lạc, và giờ ông ta muốn nhận lại con.

Perry có thể cướp đi tất cả của ông, tiền bạc, sự nghiệp, danh dự... nhưng riêng đứa con gái này thì không được. Trước đây ông luôn nghĩ rằng sau này sẽ trả Esabella về cho Perry, nên ông luôn nhắc nhở vợ mình rằng không được quá thân thiết với Bell, vì Bell không phải con ruột của họ, ông không muốn mình và vợ có quá nhiều tình cảm với con. Nhưng ông đã lầm, dù không sinh con ra nhưng tình cảm ông giành cho Bell vẫn là tình phụ tử thiêng liêng. Ông đã nhất quyết không muốn Perry nhận lại con gái và cả hai đã tranh cãi với nhau.

Giờ thì Perry đã chết, Esabella sẽ mãi là đứa con gái bé nhỏ của riêng ông và gia đình ông sẽ mãi bình yên trên những bí mật được chôn vùi.
Skyy

Skyy


Back to top Go down

View previous topic View next topic Back to top


Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum