Our forum runs best with JavaScript enabled !

Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 12

View previous topic View next topic Go down

Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 12 Empty Mỗi Đêm Một Câu Chuyện Kinh Dị - Chương 12

Post by Skyy Sun May 07, 2017 12:50 pm

ĐÊM THỨ MƯỜI HAI

Giếng trừ bệnh
Trường Lạc lại ốm. Giống như những lần trước, chẳng có lý do gì cũng ốm, ốm đến rất nhanh làm cho chẳng ai kịp chú ý. Người thì bảo mời thầy thuốc, người thì bảo cúng bái, lại có người bảo thôi cứ theo đông y, hoặc lên trạm xá huyện tiêm vài mũi là khỏi. Cả nhà cứ lọan hết lên. Cũng chẳng trách, nhà Trường Lạc sống ba đời ở đó, mà Trường Lạc lại là người giữ hương hỏa cho cả gia tộc nên quan trọng nhất nhà. Tuy vậy, Trường Lạc không được khỏe mạnh, ốm đau quặt quẹo suốt, cứ được vài ba ngày lại lăn đùng ra ốm, mà toàn là những căn bệnh chẳng hiểu nguyên do gì. Giống như bệnh kiết lị năm ngoái cũng thế, chẳng hiểu tại sao lại bị. Lúc đó Lạc đang ở nhà, toàn ăn đồ của gia đình nấu nướng cẩn thận.
Theo lời bà nội thì đừng nói đến gián chuột, ngay cả một hạt bụi cũng không lọt được đến đồ ăn của Lạc. Tất nhiên, nói như vậy có vẻ phóng đại quá, nhưng những căn bệnh đại loại như vậy luôn khiến cho người nhà Lạc mệt mỏi.
Lần này toàn thân cậu run rẩy, đôi môi trắng nhợt, lúc thì kêu nóng, lúc lại kêu lạnh như đang bị sốt rét. Cậu ở nhà thì làm sao mà bị sốt rét được? Mọi người thấy vô cùng khó hiểu.
“Tôi nghe thấy thằng Bốn nhà ông Lưu ở góc đằng đông mấy hôm trước cũng bị sốt rét thì phải. Hay là con ông ta đã lây sang Lạc nhà mình?” Bố cậu vỗ đùi đen đét, lớn tiếng nói, như thể cậu Bốn nhà ông Tư đã làm một việc gì đó xấu xa, bị ông ta bắt được.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Làm gì có chuyện đó, thằng Bốn nhà ông Tư bị ốm có ra khỏi nhà một bước đâu. Hơn nữa, nó có gặp thằng cu Lạc nhà mình bao giờ đâu mà đòi truyền bệnh sang? Đúng là ngu như lợn, chỉ ăn nói lung tung!” Ông nội tay chống chiếc gậy bằng gỗ trắc, tức run người nói. “Làm thế nào bây giờ? Bệnh này không ổn. Hình như Lạc nhà mình bắt đầu nói nhảm rồi.” Mẹ cậu đứng bên chồng, tay gạt nước mắt còn miệng thì lẩm bẩm liên hồi.
Trong giây lát, cả nhà chẳng ai nói với ai câu nào. Bác sĩ được mời đến khám cũng kê vài loại thuốc, nhưng uống vào không thấy đỡ. Cơ thể Lạc nóng như một thanh sắt đỏ bị nung nóng, mọi cách giảm sốt đã được dùng hết nhưng đều không hiệu quả. Ông nội không kiên nhẫn được nữa.
“Nhanh đi tìm lão Mã mù cho ta!”
Mọi người nghe xong như bị sấm đánh bên tai, ai cũng run lên bần bật. Mọi người đứng nguyên chỗ cũ, không biết phải làm thế nào cứ nhìn ông nội Lạc chằm chằm.
“Còn đần người ra đấy làm gì? Ta biết thừa lão Mã mù chẳng tốt đẹp gì, nhưng không tìm lão ta thì làm thế nào? Ta sợ Lạc không chống chọi nổi mấy ngày nữa. Phải nghe lời ta, mang tiền và rượu gạo ngon đưa cho lão. Nhớ là phải mang theo tiền mặt đấy. Mắt lão bây giờ chỉ nhìn thấy tiền thôi chứ có nhìn thấy cái chết tiệt gì đâu!” Ông nội nói nhanh, nói xong ho liên hồi, khớp xương toàn thân cứ rung lên răng rắc như sắp bung ra. Bố Lạc chỉ “dạ” một câu như thái giám nhận thánh chỉ. Ông nhận ít tiền mẹ Lạc đưa cho rồi chạy nhanh đến nhà lão Mã mù.
Lão Mã mù là người nổi tiếng trong làng.
Bạn có thể chửi lão, đánh lão, nhưng chắc chắn sẽ phải tìm đến lão để nhờ vả.
Lão Mã mù là người mà mọi người trong thôn không muốn gặp mặt nhất, nhưng không ai có thể tách rời khỏi lão. Lão Mã mù người lùn một mẩu, chân tay đều như bị ai ăn cắp mất một đoạn vậy, trong giống như một hình nộm đất bị nặn dở dang do thiếu nguyên liệu. Người lão đã lùn lại còn béo, cộng thêm cái đầu hói lông lốc trông như là không có cổ. Lão Mã mù nghiện rượu. Năm ấy lính Nhật vào làng, toàn dân trong làng đều bị lính Nhật bắt đi đắp thành lũy, vận chuyển lương thực, còn lão thì vì hình dạng như vậy nên được miễn. Không có rượu uống nên mình mẩy khó chịu, lão đã cả gan trộm rượu của người Nhật để uống. Uống xong còn chê rượu Nhật khó uống, kết quả bị người Nhật bắt được. Cũng may, người phiên dịch là anh em họ của lão nên lão được cứu.
Người làng đã cứu lão ra bằng cách đền khá nhiều tiền và rất nhiều rượu nữ nhi hồng. Đến lúc đó người Nhật mới thả lão Mã mù ra.
Được tha nhưng lão bị roi da đánh cho mù một bên mắt, bên còn lại chỉ nhìn được lờ mờ. Cũng từ ấy lão có biệt danh lão Mã mù. Sau này lão trở thành người nhàn hạ nhất trong làng, suốt ngày chạy đông chạy tây lêu lổng, nhưng ai cũng nuôi lão, cho lão ăn như thể lão là thần thánh vậy. Nguyên nhân thì chỉ có người trong làng mới biết.
Đó là vì lão Mã mù có một tài năng do tổ tiên truyền lại: tài chữa bệnh. Đây cũng chính là nguyên nhân khi bọn Nhật định chôn sống lão thì dân trong làng ra sức bảo vệ lão.
Thực ra, lão Mã mù đến giờ cũng không phân biệt nổi các vị thuốc, nhưng lão lại biết chữa bệnh. Nói cho đúng là bệnh đến tay lão là bị triệt tận gốc. Tuy bị mọi người ghét nhưng vì có tuyệt kỹ này nên lão trở thành “con cóc quý” của cả làng. Hình dung kiểu này không được sát cho lắm, nói đúng hơn, lão là cái bô của cả làng.
Đúng thế, khi bạn cần lão thì lão trở nên vô cùng quý giá, nhưng khi xong việc rồi thì bạn chỉ muốn đá quách lão đi cho rảnh nợ. Nếu không quan sát kỹ, bạn sẽ không tài nào tìm được ngũ quan trên khuôn mặt lão. Nhất là đôi mắt ti hí lúc nào cũng híp tịt, chỉ trừ lúc nhìn thấy gái đẹp, rượu Thiệu Hưng ngon hoặc đếm tiền thì mới mở to ra một chút, nhưng cũng chỉ là từ hạt đỗ xanh đến hạt đậu nành thôi. Đôi môi mỏng dính của lão lúc nào cũng như phết một lớp mỡ bóng nhẫy. Trong ánh nắng rực rỡ, muốn nói chuyện với lão, bạn phải đứng cách hơn một mét, nếu không, mùi rượu nồng nặc trộn lẫn mùi tỏi tráng trứng khê nồng lão thích ăn sẽ khiến chúng ta chết ngất.
Bố Lạc vội vã lao đến nhà lão Mã mù. Không ngờ căn nhà rách nát gió to thì đổ cửa, mưa to thì dột lại được khóa bởi cái khóa bằng đồng sáng lấp lánh. Bố Lạc lo lắng đến độ chỉ muốn nhảy qua cửa, bàn chân đi đôi giày vải đen mũi tròn cứ giẫm thình thịch trên nền đất sét vàng ệch. Miệng ông lầm bầm chửi rủa tổ tiên, bố mẹ lão Mã mù. Chửi thì chửi, nhưng việc làm thì vẫn phải làm. Sau khi bình tĩnh lại, bố Lạc ngẫm nghĩ, nếu lão Mã mù không ngủ ở nhà thì nhất định đang uống rượu nhắm với đầu lợn ở cửa hàng rượu nhà người đàn bà góa Lưu phía tây làng.
Chị Lưu góa chồng năm ba lăm, ba sáu tuổi gì đó. Năm ấy chồng chị bị Quốc dân đảng bắt đi làm lính rồi chết vì pháo lạc. Hồi ấy đánh trận ở Liêu Ninh, chồng chị có biết đánh trận là gì đâu, nên vào trận thì hoảng sợ, ôm súng bỏ chạy nên bất ngờ bị pháo bắn trúng, xương thịt nát cả. Biết tin, chị Lưu khóc ròng hai tiếng liền và chạy thục mạng tới chỗ ấy, nhưng cũng chỉ tìm được hai mảnh xương đen sì còn sót lại trên thi thể chồng. Chị đã đào huyệt chôn xuống thành một nấm mồ thờ chồng. Mỗi năm vào dịp tết Thanh minh, Vu lan… chị đều đến đốt tiền vàng cho chồng. Chị Lưu sống với cậu con trai mới lên mấy tuổi, trong làng toàn gọi là mẹ góa con côi. Tính chị hiền lành, người làng thương cảnh ngộ của hai mẹ con đã góp tiền giúp chị mở cửa hàng rượu nho nhỏ, nhưng không ngờ chị lại phải lòng lão Mã mù.
Nghe nói lão Mã mù đã giúp chị chữa tiệt căn bệnh tim, gan nan y của cậu con trai. Chẳng hiểu vì sao từ khi sinh ra, con chị Lưu người lúc nào cũng mềm oặt, không động chân động tay được. Chị đã chạy chữa nhiều thầy thuốc nhưng không có tác dụng. Sau này, nhờ vào tài chữa bệnh của lão Mã mù mà cậu bé đã đứng dậy được, giờ lại chạy nhảy được, chạy còn nhanh hơn cả con chó mực hung dữ nhất làng. Việc này càng làm cho câu chuyện về lão Mã mù thêm phần ly kỳ, khiến cho các danh y tài ba quanh vùng cũng phải thán phục.
Bố Lạc vội vã chạy đến cửa hàng nhà chị góa Lưu. Quả nhiên, lão đang ngồi chình ình trên chiếc ghế băng ở đó. Tay trái lão ôm vò rượu nữ nhi hồng, tay phải cầm cái đầu lợn lên gặm rất thích thú. Chị góa Lưu một tay xoa xoa chiếc bụng lùm lùm, tay còn lại thì hấp đầu rượu cho lão uống. Thỉnh thoảng chị lại giơ tay lên bịt mũi như thể cái mùi đầu lợn rất kinh.
“Lão Mã mù ơi, lão ăn no chưa, uống say chưa?” Bố Lạc hét toáng lên trước lão Mã mù. Hình như lão vẫn chưa nghe thấy thì phải, đến mấy phút sau lão mới quay đầu lại, giương đôi mắt ti hí lên nhìn ông, tay lau cái miệng bóng nhẫy.
“Ôi dào, tưởng ai, hóa ra là cậu cả nhà Lý.”
“Lão Mã mù, đừng nói nhiều nữa! Đây là rượu nữ nhi hồng để ba mươi năm rồi, cho lão đấy.” Bố Lạc nhanh chóng đặt phịch mấy vò rượu nữ nhi hồng ở trong tay xuống bàn. Lão Mã mù sung sướng mở nắp vò rượu ra, ôi mùi rượu thơm ngào ngạt khắp cửa hàng. Đôi mắt lão bỗng dướn lên to hẳn, chiếc mũi như mũi lợn cứ hít hà mãi rồi vội vàng đổ chỗ rượu thừa trong bát đi. Lão cứ luôn miệng gọi bố cu Lạc vào rót rượu. Loại rượu này trong thật, màu vàng trong suốt như màu hổ phách, rót ra bát chẳng khác nào đường mạch nha, thuần khiết vô cùng. Lão Mã mù nâng bát lên nhấp một hớp, quả nhiên là ngọt, chua, cay, mặn… đều có cả. Lão Mã mù luôn miệng khen ngon rồi quay sang nói chuyện vui vẻ với bố cu Lạc.
“Này cậu cả nhà họ Lý, đúng là cả làng này chỉ có mỗi nhà cậu mới có được loại rượu nữ nhi hồng hảo hạng như vậy. Chẳng đời nào anh cho không lão số rượu này đúng không? Có việc gì cần giúp hử?”
“Lão Mã mù tinh thật đấy, đầu óc lão đâu chỉ chứa rượu và thịt nhỉ!” Bố Lạc cười nói. Chị góa Lưu đang ở trong bếp cũng bật cười hòa theo.
“Hừ, lão thì có gì cho đâu. Anh tìm lão chẳng qua là vì cậu con quý tử của mình chứ gì. Cái hũ thuốc ấy à, tôi khuyên cậu tranh thủ về lấy vợ bé mà làm thêm cậu nữa đi.” Lão Mã mù cúi đầu nói, giọng buồn bực.
“Dở hơi, xã hội mới này lại còn thê thiếp gì nữa. Lão biết rồi đấy, họ Lý nhà tôi ai chẳng ủng hộ chính sách của Đảng. Đánh giặc cũng đi đầu, đánh Nhật cũng tham gia vận chuyển lương thực, lại còn vận chuyển thuốc cho quân giải phóng ở Từ Châu nữa. Ở cái làng này có ai không biết họ Lý nhà tôi còn được danh là Anh hùng lao động! Lần này tôi đến nhờ lão tới nhà chữa bệnh cho cậu con trai. Mà này lão Mã mù, rượu lão uống rồi đấy, không đi là không xong đâu. Chữa khỏi còn được nhà tôi biếu tiền và vài cân thịt lạp sườn nữa nhé.” Bố cu Lạc nói, nước bọt bắn tứ tung.
“Sợ anh rồi, đi cùng anh là được chứ gì. Nhưng trước khi đi tôi phải ra hẹn ba điều. Một là trong khi chữa bệnh chỉ có tôi và con trai anh, bất cứ ai cũng không được nhìn trộm; hai là, tôi chỉ chữa một lần này thôi, lần sau tôi không giúp nữa đâu. Sau này phải dựa vào số phận của con anh thôi. Thứ ba, xong việc rồi cấm được chày bửa, nếu không tôi cứ ăn vạ trong sân nhà anh, chết cũng không đi đâu.” Lão Mã mù nói, nước bọt bắn ra tứ phía khiến cho bố cu Lạc vội lùi đến vài bước.
“Biết rồi, biết rồi. Đừng nói ba điều chứ ba mươi điều, hay ba trăm điều cũng nghe lão hết. Lão đi nhanh lên, con trai tôi ốm nặng lắm rồi. Không nhanh thì hương hỏa ba đời nhà Lý chúng tôi chắc đi mất.” Bố cu Lạc giục vội khiến lão Mã mù đành phải buông bát rượu xuống, đi đến nhà họ Lý.
Vừa bước vào cửa đã thấy cả nhà nôn nóng vây quanh Trường Lạc, ông bà nội chẳng khác gì kiến bò trên nồi đang đặt trên bếp lửa, cứ đi đi lại lại quanh nhà. Thấy con trai dẫn được lão Mã mù về nhà, họ liền chạy vội đến, cầm lấy tay lão Mã mù, nước mắt rơi lã chã.
“Quý nhân của nhà ta đây rồi, ông Mã ơi, ông phải cứu sống cu Lạc nhà chúng tôi!” Bà nội cu Lạc suýt nữa còn quỳ xuống khấu đầu lạy lão Mã mù, may mà ông nội cu Lạc cản kịp.
“Chẳng ra thể thống gì!” Ông nội cu Lạc mắng một câu rồi quay sang bảo con trai đỡ mẹ vào trong buồng.
“Ông nội cu Lạc khỏe phết nhỉ?” Lão Mã mù cười chào.
“Cũng nhờ hồng phúc thôi. Ngần này tuổi rồi cũng đi theo các cụ tổ tiên được rồi. Nhưng con trẻ thì không được như vậy, mà đáng ra không nên bị như thế, ốm đau bệnh tật không nên dày vò mới phải. Mong ông Mã giơ cao đánh khẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho cháu nội tôi. Cả họ Lý nhà tôi biết ơn ông mãi mãi.”
“Ông nội cu Lạc nặng lời quá. Mã mù tôi đến đây vì cháu nội ông mà. Giờ cháu nó bệnh đến mức này không thể chậm trễ được nữa. Tôi phải cõng nó về nhà mình chữa bệnh mới được. Gia đình ông không được ai đi theo đâu đấy, càng không được ai trèo tường nhìn trộm tôi chữa bệnh. Nếu không, có xảy ra việc gì tôi không chịu trách nhiệm đâu.” Lão Mã mù nói một tràng, ông nội cu Lạc chỉ biết gật đầu lia lịa.
“Thế thì mời ông cõng cháu tôi về nhà nhanh lên. Bệnh nặng không nên chậm trễ.” Ông nội cu Lạc ra lệnh. Mẹ cu Lạc có vẻ không yên lòng, muốn đi theo nhưng bị mọi người cản ngay. Lão Mã mù luộm thuộm bế thốc lấy cu Lạc như chim đại bang quắp lấy gà con đặt lên lưng. Sau đó lão choàng một chiếc chăn lông lên trên, chạy nhanh như gió về phía căn nhà rách nát của mình. Cả gia đình cu Lạc chỉ biết đứng nhìn chằm chằm.
Cả gia đình họ Lý trên dưới không được giây phút bình yên. Mẹ cu Lạc như bị mắc bệnh mất trí nhớ, luôn miệng lẩm bẩm tên con, bà nội cu Lạc tay lần tràng hạt, luôn miệng cầu trời khấn phật che chở, ông nội cu Lạc có vẻ bình tĩnh nhất, hai tay đặt lên chiếc gậy ba toong, nhưng chân thì run lẩy bẩy. Bố cu Lạc, cậu cả nhà họ Lý im lặng đứng ở cửa nhà chờ đợi. Tuy lão Mã mù được mọi người đồn thổi là thần y, tuy lão đã chữa khỏi bệnh cho cậu con trai tật nguyền của chị góa Lưu nhưng giờ đến nhà mình thì cậu cả nhà họ Lý vẫn cứ nghi ngờ. Cậu nghĩ cái lão ấy nhìn thế nào cũng chẳng thấy giống một bác sĩ chữa bệnh cứu người, tạo phúc cho mọi người. Nói lão ta đã bán cậu bé tên là Hoa thì chín trong mười người sẽ gật đầu đồng ý ngay.
Cứ như vậy, cả nhà họ Lý chịu đựng sự dày vò này từ sáng sớm tinh mơ đến lúc mặt trời khuất bóng. Cuối cùng, cha cu Lạc nhìn thấy từ xa có hai bóng người đi đến.
“Về rồi, về rồi!” Bố cu Lạc lao từ trong nhà ra hét toáng lên, mọi người đứng vụt dậy như bị điện giật rồi cũng ùa ra cửa. Lúc lão Mã mù ôm cu Lạc đi thì mặt cu cậu xanh tím, hai mắt trắng dã, chân tay co giật, còn giờ cu cậu đang cầm bàn tay múp míp của lão Mã mù, tràn đầy sức sống đi đến.
“Ôi đúng là thần y!” Bố cu Lạc thốt lên kinh ngạc.
“Cầu trời cầu phật phù hộ độ trì.” Bà nội cu Lạc nước mắt rưng rưng, còn ông nội cu cậu thì thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ cu Lạc sao nhỉ? Mẹ cậu đã chạy ra từ lâu, đang ôm cậu con trai ngắm nghía từ đầu đến chân như sợ thiếu một phần cơ thể nào đó. Mãi đến khi nhận ra con mình lành lặn, người mẹ ôm con hôn ngấu nghiến, khiến cho khuôn mặt cu Lạc láng mịn và đầu thì đầy nước bọt của mẹ.
“Thế nào, lão Mã mù đã nói thì chỉ có như đinh đóng cột. Ta nói là con cháu nhà các vị không bệnh tật gì thì chắc chắn con cháu nhà các vị không sao cả.” Lão Mã mù thích thú đến độ các cơ thịt cũng rung rung lên.
Cả họ nhà cu cậu Trường Lạc càng khâm phục lão Mã mù hơn.
Bà nội cu cậu suýt nữa còn coi lão ta như Phật sống. Việc này nhanh chóng lan truyền khắp làng, danh tiếng của lão ngày càng bay xa, bác sĩ thầy lang trong làng cũng thấy tự hổ thẹn với lòng mình vì không được giỏi như lão.
Đáng tiếc là chưa đến nửa năm sau lão Mã mù bị chết, nổ banh xác trong lúc uống rượu tại quán nhà chị góa Lưu. Toàn thân lão lỗ chỗ vết thương. Một đồn mười, mười đồn trăm về cái chết của lão, nhưng theo người chứng kiến được thì lão chết có thể do ăn uống quá độ, hoặc do bệnh tim bột phát. Nhưng cụ thể ra sao thì ai mà biết được?
Dù sao thì lão Mã mù cũng đã chết. Một số người được lão chữa khỏi bệnh thì buông vài lời luyến tiếc. Cái chết của lão không ảnh hưởng đến cả câu chuyện nên tôi chỉ nói sơ qua vậy thôi.
Nhưng cũng phải nói một câu là lão Mã mù chết mà chị góa Lưu không hề rơi một giọt nước mắt. Tuy vậy, từ đó không ai nhìn thấy chị góa Lưu tươi cười bao giờ. Không lâu sau chị góa Lưu sinh được một cô con gái. Mọi người đồn rằng đó là cốt nhục của lão Mã mù nhưng chị góa Lưu chưa bao giờ thừa nhận điều ấy.
Lại quay về với gia đình họ Lý. Cậu bé Trường Lạc từ sau khi được lão Mã mù chữa khỏi bệnh thì lớn nhanh như thổi, chẳng mấy chốc mà mười mấy năm trôi qua, nhà họ Lý cũng trải qua nhiều khó khăn. Tuy thế, ông nội cu Lạc vẫn bình yên rời khỏi cõi đời, hai năm sau bà nội cũng đi theo ông. Bố mẹ Trường Lạc thì già theo năm tháng, còn cu Lạc ngày nào nay đã trở thành một chàng trai cao to và cũng đã đến lúc bàn tính chuyện vợ con để còn kế tục hương hóa dòng họ. Bản thân cậu chẳng gấp gáp gì chuyện đó, vì cậu không thích.
Cậu chỉ thích câu chuyện mười mấy năm trước lão Mã mù đã chữa bệnh cho mình.
Thực ra, ngay khi cậu rời nhà lão Mã mù trở về đã bị cả nhà vây quanh hỏi han. Ai cũng muốn biết lão Mã mù đã chữa khỏi bệnh cho cậu bằng cách nào. Người nhà họ Lý đều là người có học, họ không tin trong vài tiếng đồng hồ lại chữa khỏi ngay bệnh cho người đã hết phương cứu chữa. Mà tài thật, chữa kiểu gì không để lại chút dấu hiệu bệnh tật nào.
Nhưng Trường Lạc cứ nghiến chặt răng quyết không nói. Bị dồn nhiều quá cậu khóc ầm lên, nói là mình mê man chẳng biết gì, đến khi tỉnh lại thì đã khỏi rồi.
Không hỏi được, mọi người trong nhà họ Lý đành cho qua. Dù sao thì bệnh của cu Lạc cũng đã được chữa khỏi, họ cũng không truy hỏi gì nữa. Sau đó lão Mã mù chết, cách chữa bệnh thần bí cũng theo lão mà biến mất, những người đã được lão chữa khỏi bệnh cũng giống như cu Lạc, đều nói rằng mình chẳng biết gì, cứ mơ mơ màng màng.
Đúng là Trường Lạc không hề nói dối, những người đó cũng không nói dối. Nếu họ biết thì làm sao lão Mã mù có thể chữa trị được? Chuyện hồi nhỏ này đã ăn sâu vào tâm trí Trường Lạc, đến nay chàng trai không thể chịu đựng được hơn.
Cuối cùng cậu đi đến một quyết định, và còn dự định sẽ nhanh chóng thực hiện quyết định ấy.
“Mày đi đi!” Bố Lạc tát một cái thật đau, vết tay hằn trên đôi má gầy gò của Trường Lạc. Trường Lạc không thấy đau mà chính tay của bố lại đau vì gò má xương xẩu của cậu. Bố Trường Lạc vừa mắng con vừa xoa xoa tay.
“Mày đúng là, sao không lấy con gái nhà ai mà lại cứ đòi lấy đứa con hoang nhà bà góa Lưu hả? Nó làm gì có cha! Loại con gái ấy vào nhà họ Lý ta thì tổ tiên đội mồ lên chỉ mặt ta mà chửi mất.” “Cô ấy có cha mà bố, bố cô ấy là lão Mã mù ấy!” Trường Lạc ương bướng nói.
“Mẹ nó, lão Mã mù chết mười mấy năm rồi. Ta đã nói nó là con hoang. Mày phải chấm dứt ngay cái ý nghĩ đó!” Bố Trường Lạc tức giận đi ra, chỉ có mẹ cậu là đứng ở đó, không biết phải an ủi con trai hay là khuyên bảo chồng nữa.
Tuy vậy, bố Trường Lạc cũng nhanh chóng đồng ý cuộc hôn nhân này, nguyên nhân là vì ông không cứng rắn được như cha mình. Trường Lạc nói rồi, nếu cha mẹ không đồng ý cho cậu lấy con gái bà góa Lưu thì cậu sẽ sống độc thân suốt đời để nhà họ Lý bị đoạn tuyệt hương hóa, mồ mả không ai chăm sóc. Điều ấy đã thuyết phục được bố cậu. Không còn cách nào khác, bố Lạc đã phải đến nhà bà góa Lưu dạm ngõ cho con trai. Bao nhiêu năm qua bà góa Lưu một mình vất vả nuôi hai con khôn lớn nên đã già đi khá nhiều. Bà bình tĩnh nhìn bố Lạc nói:
“Tôi không đồng ý.”
Câu nói khiến cho bố Trường Lạc tức đến độ muốn treo cổ tự tử. Muốn ta đồng ý để con trai ta lấy con gái bà đã là mở rộng tấm lòng lắm rồi, thế mà còn kênh kiệu, đúng là không biết mình là ai. Bố Trường Lạc tức quá bỏ về, về đến nhà lại bị mắc vào cậu con trai.
“Bố làm không xong thì con đi. Dù gì con quyết phải lấy được con gái bà góa Lưu, kể cả bị hất đổ đồ sính lễ cũng chẳng sao!”
Trường Lạc nói rất dứt khoát, tính cách này giống hệt như ông nội cậu. Bố cậu nghe vậy tức tím cả mặt, tay ôm ngực hét lên: “Giời ơi, họ Lý nhà ta không có con trai như mày!” Sau đó ông bê bình trà đi ra đằng sau nhà, từ đó chẳng buồn hỏi han đến chuyện cưới hỏi của Trường Lạc nữa.
Chẳng ai biết Trường Lạc đã dùng chiêu gì mà Tiểu Huệ, con gái nhà bà góa Lưu lại nhanh chóng dính chặt lấy cậu cả ngày lẫn đêm. Tình cảm được đun nóng lên rất nhanh, hơn nữa ai gặp Tiểu Huệ cũng thích cô. Cô có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, mái tóc vừa dài vừa dày, nói chung chẳng giống ông bố rượu thịt là lão Mã mù chút nào. Thực sự thì Trường Lạc cũng thích Tiểu Huệ, nhưng cậu còn một nguyên nhân quan trọng hơn nhiều.
Nửa năm sau, bà góa Lưu không còn cách nào để ngăn cản tình cảm giữa cô con gái với Trường Lạc, đành ngầm chấp nhận. Thế là người trong làng được thấy một đám cưới vốn không được xem là hay ho tổ chức đình đám. Đám cưới làm hơn một trăm mâm, tiêu gần hết số tiền tích cóp trước nay của nhà họ Lý. Dù gì thì cũng là cháu đích tôn ba đời của nhà họ Lý nên bố cậu cũng đồng ý. Nói chung lấy ai chẳng thế, chỉ cần biết sinh con đẻ cái là được rồi. Đêm tân hôn, Trường Lạc ôm chặt Tiểu Huệ giống như ôm được bình rượu nữ nhi hồng rồi dịu dàng nhìn cô.
“Trường Lạc, anh yêu em thật không?” Tiểu Huệ bẽn lẽn hỏi. Trường Lạc gật đầu, đôi mắt vụt lóe lên tia sáng rất lạ.
“Tiểu Huệ, mẹ em không nói gì về ba em là bác Mã à, à không, chuyện về chú Mã chứ?”
“Có chứ, mẹ em nói chú Mã là người tốt, chữa khỏi bệnh cho rất nhiều người. À mà anh cũng được chú ấy chữa khỏi còn gì? Em cũng biết, em chính là con gái của chú ấy.” Nói đến đây giọng cô có vẻ buồn buồn.
“Bố em có truyền lại cách chữa bệnh cho ai không?” Trường Lạc siết chặt lấy Tiểu Huệ, hỏi.
“Không. Mẹ em chẳng bao giờ nhắc đến chuyện chữa bệnh cả.” Câu trả lời của Tiểu Huệ khiến Trường Lạc thất vọng, nhưng cậu vẫn cúi đầu hôn Tiểu Huệ.
Ngày hôm sau, Trường Lạc đưa Tiểu Huệ về thăm bà góa Lưu. Anh trai Tiểu Huệ đã đi bộ đội nên nhà chỉ còn hai mẹ con. “Trường Lạc, sau này con phải đối xử tốt với Tiểu Huệ.” Bà góa Lưu vui vẻ hòa nhã nói với Lạc.
Trường Lạc gật đầu thay cho câu trả lời, mắt liếc nhìn quanh gian nhà. Đáng tiếc là những thứ trong phòng nhìn chẳng có điểm gì đáng lưu ý.
Những ngày tháng sau đó, cuộc sống của Trường Lạc nhạt nhẽo, vô vị chẳng khác gì món rau xào quên bỏ dầu và muối. Lạc đi làm đồng cả ngày, ăn cơm tối xong là leo lên giường đi ngủ, kế hoạch đọc sách trước kia giờ cũng hủy bỏ, ngày càng ít trò chuyện cùng Tiểu Huệ. Tiểu Huệ có phần khó chịu nhưng cũng không có cách nào khác, đành phải chấp nhận sống đó. Tình trạng đó kéo dài được khoảng ba tháng thì xảy ra chuyện.
Chẳng hiểu vì sao Tiểu Huệ lại bị sốt liên tục dài ngày, sau đó trên cơ thể xuất hiện những vết đen to nhỏ, rất ngứa, cô ho dữ dội và người gầy rộc đi nhanh chóng. Các bác sĩ đông tây y đều bó tay trước căn bệnh.
Thấy thần thái của Tiểu Huệ mơ mơ màng màng, Trường Lạc lo lắng đến độ chẳng biết phải làm sao. Lúc ấy bà góa Lưu vội đến nhà con gái, thấy con khổ quá, không cầm được lòng, nước mắt bà tuôn lã chã.
“Để mẹ đưa Tiểu Huệ về nhà mấy hôm.” Bà góa Lưu nói. “Mẹ, Tiểu Huệ như thế này rồi làm sao đi được? Nếu bị gió máy thì bệnh càng nặng hơn nữa đấy!” Trường Lạc ra sức ngăn cản. “Con đừng lắm chuyện. Con cứ ở nhà, không phải đi cùng, tối nay hai mẹ con ta sẽ quay trở lại.” Nói xong bà đỡ Tiểu Huệ đứng lên rồi dìu về nhà.
Trường Lạc thấy hai mẹ con đi khỏi cũng vội đội mũ, thay quần áo theo sau. Bà góa Lưu mải lo cho con gái nên không biết con rể đang lén theo sau.
Trường Lạc thấy bà góa Lưu không đưa Tiểu Huệ về nhà mình mà lại đi về phía căn nhà rách nát của lão Mã mù.
Không biết tại sao căn nhà rách nát của lão Mã mù luôn được bà góa Lưu chăm sóc kỹ lưỡng. Mặt khác, ngôi nhà này cũng nằm ở nơi heo hút, mười mấy năm qua chẳng ai buồn động đến. Trường Lạc theo sát hai mẹ con bà góa Lưu với sự nghi ngờ.
Trường Lạc nằm bò trên bức tường đất nhà lão Mã mù, nhìn vào trong qua cái khe hở khá to. Càng nhìn cậu càng cảm thấy khó hiểu.
Căn nhà cũ kỹ, rách nát, hình như chẳng còn món đồ gì ra hồn. Bà góa Lưu đặt con gái ngồi xuống, còn mình thì lấy chân đá những đồ lỉnh kỉnh trong nhà. Bà cứ mò mẫm gì đó ở giữa nhà, sau như nắm được vật gì đó, bà vội giật mạnh. Hóa ra đó là một miếng sắt hình vuông, to bằng cái va li đựng quần áo. Dưới tấm sắt không hiểu có những gì, trời tối mò giống như là xuống đường hầm.
“Là gì nhỉ?” Trường Lạc dấy lên sự nghi ngờ.
Bà góa Lưu đỡ con gái lại gần để cô bò lên bên viền hố đen sì ấy. Tiếp đến, bà hét lớn tên con gái bên hố đen. Bà gào thét đến mức quỷ khóc thần sầu, bà hét ba lần như vậy rồi để con gái đáp lại ba lần từ hố đen ấy.
Tiếng vọng của hai mẹ con bên hố đen càng trở nên khủng khiếp, khiến cho Trường Lạc đang nằm bò nhìn trộm cũng phải run lên bần bật.
Giống như một đoạn phim vụt chiếu qua, những hình ảnh hồi nhỏ nhanh chóng quay trở lại. Hình như cậu ngửi thấy bàn tay đầy mùi mỡ đầu lợn và rượu nữ nhi hồng của lão Mã mù. Đầu cậu bị ấn chúi xuống một cái hố đen sì. Sau đó lão Mã mù gọi lớn tên cậu ba lần, rồi bắt cậu đáp lại ba lần, hệt như cảnh hai mẹ con bà góa Lưu ngày hôm nay.
Trán Trường Lạc lấm tấm mồ hôi, cậu chẳng buồn lau, cứ chờ phản ứng của Tiểu Huệ.
Mười mấy phút sau, sắc mặt Tiểu Huệ dần hồng hào lên, hơi thở đều đặn, các vết đen đã không còn. Sau đó cô đứng dậy như chẳng có việc gì xảy ra, chỉ có điều là ý thức không được tỉnh táo lắm. Bà góa Lưu đặt lại tấm sắt về chỗ cũ, đỡ con gái rời khỏi căn nhà rách nát của lão Mã mù. Trường Lạc vội vàng giấu mình vào trong lùm cỏ, không để cho bà góa Lưu phát hiện.
Đợi đến khi hai mẹ con bà góa Lưu đi xa, cậu mới trèo vào căn nhà lão Mã mù.
Trong nhà yên tĩnh đến mức khiến người ta không chịu nổi. Cậu cẩn thận lần sờ ở vị trí đã nhìn thấy. Quả nhiên sờ thấy một cái tay nắm lõm xuống. Cậu lấy hết sức giật mạnh rồi nhấc lên. Đúng là ở đó có một cái hố đen ngòm không thể nhìn thấy đáy. m khí lạnh ngắt phả hết vào mặt cậu.
Cái hố này là cái gì nhỉ?
Trường Lạc nhíu mày nhìn, nắm vội ít đất vo vo bằng nắm tay rồi ném xuống dưới. Lát sau cậu nghe thấy tiếng “tõm” nặng nề và tiếng nước bắn rào rào.
Lẽ nào là một cái giếng?
Trường Lạc thấy lạ lắm. Cậu nhanh chóng đậy cái nắp sắt lại, thu dọn mọi thứ lại như cũ rồi rời khỏi nhà của lão Mã mù. Về đến nhà, cậu thấy hai mẹ con bà góa Lưu đang nói chuyện vui vẻ.
“Anh đi đâu đấy?” – Tiểu Huệ nói với giọng trách móc – “Mẹ đợi anh mãi.”
“Anh… anh đi về nhà xem sao. Bố gọi vợ chồng mình về ăn cơm tối cùng đấy. Mẹ cũng về nhà con ăn cơm nhé!” Trường Lạc kiếm cớ, cậu biết thừa bố mình và mẹ vợ không hợp nhau nên chẳng đời nào bà nhận lời.
“Thôi khỏi, bố con như thế ta chẳng muốn nhìn thấy mặt. Hai vợ chồng con về đi?” Quả nhiên bà góa Lưu từ chối ngay.
“Mà này Lạc, sao người con bẩn thế? Gấu quần còn dính đầy đất.” Bà góa Lưu chỉ vào gấu quần Lạc, cậu vội lấy tay phủi phủi gấu quần, nói là mình vừa bị ngã ở ngoài đường.
Bà góa Lưu còn đùa Lạc vài câu rồi đi ra cửa hàng của mình. Chỉ còn lại hai vợ chồng ngồi trò chuyện với nhau, Tiểu Huệ thu dọn quần áo, chuẩn bị về nhà chồng ăn cơm, còn Trường Lạc thì lén lút đi vào bếp, đổ hết những thức ăn Tiểu Huệ ăn gần đây và một chiếc lọ vào trong bồn cầu.
Không lâu sau, một số người ở bên ngoài đến tìm Trường Lạc. Họ nói cũng lạ, mặc cũng lạ. Trường Lạc nói rằng đó là bạn làm ăn của mình, chuẩn bị mở một cửa hàng trên huyện, chuyên bán đặc sản của làng như rượu nữ nhi hồng… Ai cũng tin, riêng bà góa Lưu thì bán tín bán nghi.
Mỗi người bạn đến tìm Trường Lạc đều có khuôn mặt của bệnh tật, thậm chí có người còn phải nhờ người khác dìu mới đi nổi. Nhưng chỉ cần Trường Lạc dẫn đi một vòng, lúc quay trở lại, mặt họ đã hồng hào. Khi rời khỏi, họ còn nắm chặt lấy tay Trường Lạc nói lời biết ơn. Lâu dần Trường Lạc cũng thay đổi theo. Cậu mua sắm trong nhà bao nhiêu là thứ, nào máy khâu, đồng hồ, xe đạp…
Bản thân Trường Lạc cũng thường xuyên không về nhà, ngày càng xa lánh Tiểu Huệ. Tin đồn Trường Lạc cặp kè với một người trên huyện, chi tiền không biết xót ngày càng nhiều.
“Rốt cuộc thì con đang làm gì?” Bà góa Lưu không nhịn được nữa, vội kéo cậu con rể kiêu căng sang một bên hỏi.
“Mẹ đừng hỏi, dù gì thì con cũng không để mẹ và Tiểu Huệ phải sống khổ sở.” Trường Lạc trả lời qua quýt cho xong chuyện. Thực ra, cậu ta liên tục đưa bệnh nhân đến nhà lão Mã mù, chữa bệnh cho họ giống như cách bà quả phụ Lưu chữa bệnh cho Tiểu Huệ. Lần nào bệnh đến tay cậu đều được chữa tận gốc. Cuối cùng thì bà góa Lưu cũng phát hiện ra chuyện này. Thực ra bà luôn nghi ngờ nên quyết trốn trong nhà lão Mã mù để bắt quả tang cậu con rể. Bị phát hiện, cậu ta cũng chẳng buồn cãi, cứ giơ cái mặt vô liêm sỉ ra nhìn bà.
“Tại sao con lại như thế?” Bà góa Lưu tức giận đến nỗi nói không rành rọt nữa.
“Do mẹ không biết sống mới phải chứ. Con là con rể mẹ, con không chê bai gì thân phận con gái mẹ và gia cảnh nhà mẹ, lấy cô ấy về làm vợ. Mẹ hỏi thử xem trong làng này ai chẳng bảo con gái mẹ sa hũ vàng. Mẹ thì giấu con việc này. Con là chồng của con gái mẹ, con có quyền được biết, có quyền được sử dụng nó để cuộc sống của mình tốt hơn chứ!” Trường Lạc tiễn khách về, sau đó tranh luận với bà góa Lưu.
Bà góa Lưu làm sao nói lại được với Trường Lạc, người đã được ăn học đàng hoàng. Bà chỉ run rẩy giơ tay lên chỉ vào mặt cậu con rể. Trường Lạc nói tiếp: “Con biết, đây là cái giếng chữa bệnh. Đúng là cái phúc của lão Mã mù, trong căn nhà rách nát thế mà lại có cái giếng kỳ lạ hàng trăm năm. Chỉ cần nhìn xuống giếng rồi hét tên mình ba lần, sau đó bảo người bệnh hét lên ba lần thì bệnh sẽ khỏi hoàn toàn. Những bệnh nhân được chữa toàn là những người trong trạng thái mê man, có nhớ nổi chuyện xảy ra thế nào đâu. Nếu không phải con cất công dò hỏi và cho Tiểu Huệ uống ít thuốc thì cả đời này cũng không biết lão Mã mù chữa bệnh thế nào.” Nói xong Trường Lạc ra chừng vui sướng lắm, nhưng cậu ta chợt nhận ra mình đã lỡ lời.
“Cậu, cậu… Hóa ra cậu đã khiến cho con bé bị bệnh như vậy? Cậu không còn lương tâm nữa rồi?” Bà góa Lưu giờ mới biết con gái mình mắc bệnh là do con rể cho uống thuốc, mục đích chỉ là muốn biết xem cách chữa bệnh của lão Mã mù ra sao. Nghĩ đến số phận của con gái, bà đau đớn vô cùng. Bà quay đầu đi thẳng, trước khi đi bà còn chỉ tay lên trời chửi rủa: “Cậu sẽ bị báo ứng!” Trường Lạc cười lạnh lùng, im lặng không nói.
Sau đó Tiểu Huệ ly hôn với Trường Lạc. Từ đó Trường Lạc càng vô tư tận dụng cái giếng ấy để chữa bệnh kiếm tiền. Dần dần anh ta cũng quên đi ba điều mà lão Mã mù thường dặn dò khi chữa bệnh.
Một người bệnh đã được Trường Lạc chữa khỏi sau một năm quay lại. Hóa ra anh ta ăn uống bừa bãi, có lối sống không lành mạnh nên bệnh tật lại liên miên. Anh ta vừa khóc vừa gào cầu xin Trường Lạc chữa bệnh.
Trường Lạc cũng không muốn nhận lời vì nhớ đến lời của lão Mã mù hồi nào. Đó là không bao giờ chữa bệnh hai lần cho một người. Nhưng thấy bệnh nhân này mang hàng bọc tiền đến, anh ta lại sinh lòng tham.
Mặc kệ, tiền bạc đến thì mình phải cầm, tội gì, có lẽ đó cũng chỉ là những lời hù dọa của lão Mã mù mà thôi.
Thế là Trường Lạc nhận lời chữa cho bệnh nhân này. Lạc đã đưa người đàn ông cao gầy ấy đến căn nhà rách nát của lão Mã mù. Chẳng hiểu vì sao, trời đang nắng rực rỡ bỗng nhiên tối sầm, mây đen kéo mù trời, không khí ẩm ướt, rõ ràng là sắp mưa to. Trường Lạc cũng thấy đôi chút sợ hãi.
“Này, cậu đã nhận tiền của tôi thì đừng bỏ ngang, nếu không tôi sẽ không để cậu yên!”
Thằng cha này cũng không dễ chơi, vừa van nài vừa đe dọa. Không còn cách nào khác, Trường Lạc phải đưa người đến bên chiếc giếng chữa bệnh.
Trường Lạc cố hết sức kéo nắp giếng lên. Chẳng hiểu vì sao bình thường chiếc nắp giếng dễ mở thế nay lại nặng vô cùng. Trường Lạc để cho người đàn ông ấy bò đến sát miệng giếng sâu. Sau khi đã chuẩn bị sẵn sang, Trường Lạc liền hô ba lần tên của người đàn ông cao gầy, người đàn ông cũng đáp lại ba lần. Trường Lạc liền đỡ người đàn ông dậy, giống như lần trước, thấy mắt người đàn ông đang thẫn thờ mới yên tâm.
Không phải là cũng giống như trước hay sao, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Trường Lạc đỡ người đàn ông cao gầy sang một bên, nhìn sắc mặt ông ta tốt dần lên, hồng hào trở lại, tinh thần cũng ổn nhiều. Lúc ấy bên ngoài trời bắt đầu mưa to, Lạc đành ngồi chờ mưa tạnh mới về.
Trong gian nhà chỉ có hai người, nhưng người đàn ông kia vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn. Trường Lạc bỗng thấy nóng trong lòng, cậu nhìn miệng chiếc giếng sâu thăm thẳm, đầu óc rối loạn. Bên ngoài sấm chớp đùng đùng, tia chớp chiếu sáng cả căn nhà tối tăm.
Hình như chiếc giếng ấy có gì lôi cuốn Trường Lạc, cậu đi đến bên chiếc giếng.
Rốt cuộc dưới chiếc giếng ấy có gì? Trường Lạc tự hỏi mình mãi. Cậu liền thò cổ nhìn xuống dưới.
Bỗng nhiên, một tia chớp lóe sáng trên bầu trời, tia chớp này còn sáng hơn những tia chớp trước đó nhiều. Cả gian phòng sáng trắng đến rợn người. Tia chớp lóe lên, Trường Lạc bỗng nhìn thấy tất cả.
Cậu nhìn thấy trong nước giếng sâu có khuôn mặt của mình. À không, là hai khuôn mặt.
Một khuôn mặt là lúc còn bé, gầy gò ốm yếu, khô khốc giống như bắp ngô bị mất hết nước. Khuôn mặt còn lại là khuôn mặt hiện giờ, béo tốt, trắng trẻo.
Lạc còn nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt khác.
Nhiều khuôn mặt Lạc quen và xa lạ, cả khuôn mặt của người đàn ông cao gầy vừa chữa khỏi bệnh và khuôn mặt của Tiểu Huệ. Hóa ra bệnh tật của tất cả mọi người đều lưu lại ở trong chiếc giếng chữa bệnh này. Chúng được lưu lại khi họ thò mặt xuống để chữa bệnh.
Sau khi tia chớp lóe lên, Trường Lạc cảm thấy đau đầu vô tận, giống như có hàng ngàn hàng vạn chiếc kim đâm vào đầu mình. Đến khi mở được mắt thì lại có một tia chớp khác lóe lên. Trong giếng chỉ còn lại khuôn mặt của Trường Lạc.
Trường Lạc sợ chết khiếp, kéo vội người đàn ông cao gầy vừa tỉnh xong, chạy như phát điên ra ngoài, vội vã đến mức chẳng kịp đóng nắp chiếc giếng chữa bệnh.
Người đàn ông cao gầy khỏi bệnh, tiền cũng trả hết cho người chữa bệnh.
Nhưng Trường Lạc thì phát ốm.
Lạc bị bệnh nặng lắm, dù có núi tiền, mời nhiều bác sĩ nhưng không ai chữa khỏi bệnh được cho cậu ta.
Cơ thể Lạc mắc đến mười mấy loại bệnh khác nhau, đến đứng cũng không vững, cứ phải nằm oặt ẹo suốt ngày. Lạ là Lạc cứ sống sờ sờ ra đấy chẳng chết, để cho bệnh tật dày vò.
Bà góa Lưu và Tiểu Huệ cũng đến thăm Lạc một lần. Tiểu Huệ thấy Lạc như vậy thì khóc không dứt, chẳng nói được câu nào, để lại ít tiền rồi đi về. Còn bà góa Lưu cứ đứng bên cạnh giường Lạc, không chịu về.
Trường Lạc không còn sức mà nói nữa, nhưng biết hết. Cậu ta nhìn chằm chằm vào bà góa Lưu với ánh mắt đầy thù hận.
“Đừng có oán tôi, tôi rủa cậu đấy nhưng chưa đến lúc linh nghiệm đâu. Tất cả là do cậu quá tham lam thôi. Lúc còn sống, lão Mã mù đã nói cho tôi biết rằng đừng bao giờ chữa bệnh cho ai hai lần. Nếu không, mọi bệnh tật ở trong chiếc giếng chữa bệnh sẽ giống như một chiếc túi nylon đựng nước bị kim chọc vào, bung ra, dồn hết vào người chữa bệnh. Cậu tự làm tự chịu thôi.” Nói xong bà góa Lưu thở dài ra về.
Cứ như vậy, Trường Lạc trở thành một bệnh nhân thực sự. Từ khi ấy đến lúc chết, cậu ta lúc nào cũng bệnh tật đầy mình.
Skyy

Skyy


Back to top Go down

View previous topic View next topic Back to top

- Similar topics

Permissions in this forum:
You cannot reply to topics in this forum